Xăm hình tuy rằng rất đau, Mạc Yên lại cắn chặt môi, không rên lấy một tiếng. Lục Tự hoàn thiện những nét vẽ cuối cùng, ngọn lửa nho nhỏ đỏ tươi ngay dưới rốn nổi bật trên làn da trắng muốt, rồi lại vì một câu nói của cô mà ngây người. Ánh mắt của anh khóa chặt trên gương mặt cô, từ khi nào cô học được vẻ lạnh nhạt cùng nụ cười nửa miệng chế giễu đáng ghét đến như thế, có lẽ nào là từ khi anh đưa ra quyết định kia. Lục Tự hơi do dự, chẳng lẽ quyết định của anh là sai rồi sao?
Lục Tự lắc đầu khe khẽ, phủ nhận. Anh chỉ muốn cô trở nên mạnh mẽ, muốn cô trưởng thành, muốn cô đường đường chính chính đứng bên cạnh mình, như vậy có gì là sai. Dù rằng anh không thể phủ nhận, anh thực lòng chán ghét thái độ lúc này của cô, anh nhớ ánh mắt của cô như ngày trước. Mỗi khi cô cười rộ, hai mắt sẽ cong cong như vầng trăng non, đôi con ngươi trong suốt như lưu ly, đối với anh gần gũi và thân thiết biết mấy. Nhưng anh tin, một ngày nào đó cô sẽ hiểu được, cô nhất định sẽ hiểu được, Lục Tự tự nhủ trong lòng như thế.
Anh đâu nào biết, có một số thứ, một khi mất đi không cách nào lấy lại.
Trong lúc Mạc Yên không chú ý, Lục Tự vươn tay che mắt của cô. Một nụ hôn vội vàng rơi trên chóp mũi, trên môi, cả người Mạc Yên run lên, cô nghe thấy giọng nói trầm khàn của anh vang lên khe khẽ
"Bé con. Đừng hối hận"
Em ghét tôi cũng được, hận tôi cũng được, tôi chỉ mong em đừng hối hận.
Đừng hối hận vì chúng ta đã gặp nhau.
Mạc Yên mở bừng mắt, Lục Tự đã đi khỏi, nhanh như cái cách anh vội đến. Đập vào mắt là trần nhà trắng toát, Mạc Yên nâng một ngón tay miết nhẹ hai cánh môi, cảm giác ấm áp dường như vẫn còn phảng phất đâu đây. Từ trên giường ngồi dậy, Mạc Yên nhìn chăm chú vào hình xăm trên bụng, cô không hiểu ngọn lửa này có nghĩa là gì, nhưng cô hiểu, kể từ khi mũi kim đầu tiên đâm vào da thịt, giữa Lục Tự và cô sẽ có một mối liên kết không thể chối bỏ. Mà Mạc Yên, không thích phụ thuộc vào người khác, nhất là khi người đó còn là Lục Tự.
Năm tuần tháo bột, sau hai tháng, Mạc Yên đã có thể đi lại được bình thường. Người đàn ông tên Vũ kia cũng chẳng để cho cô có thời gian để nghỉ ngơi, ngay khi hay tin cô có thể hoạt động bình thường liền bắt cô quay trở lại guồng quay huấn luyện như đợt trước, thậm chí còn mệt mỏi hơn gấp nhiều lần. Mạc Yên vẫn bị bắt đua xe, nhưng lần này Vũ trực tiếp hướng dẫn cho cô, cô đã có thể giữ thăng bằng, không còn ngã xe như trước. Thậm chí, đến khi đã quen, Mạc Yên còn yêu chết cảm giác này, một mình phóng bạt mạng trên đường đua, giống như cả tâm hồn và thể xác đều được cởi bỏ, kích thích, tự do, không bị bó buộc bởi bất cứ điều gì. Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao có nhiều người mê đắm trò chơi nguy hiểm này đến thế.
..."Hộc hộc hộc!!!"
"Hai mươi hai phút. Không tệ đâu"
Mạc Yên chống hai tay lên đầu gối, miệng thở ra từng ngụm lớn, trái tim do vận động mạnh mà kịch liệt nảy lên. Khóe miệng của cô vì lời nói của Vũ mà hơi cong, hai từ "không tệ" này của anh ta thật sự là khó lấy mà. Một chai nước lơ lửng ngay trước mắt, Mạc Yên hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Vũ, tên quái vật này từ khi nào trở nên tốt bụng thế này. Vũ lắc lắc chai nước trong tay, cau mày, Mạc Yên giật mình đón lấy, đưa lên miệng uống một hớp lớn:"Tiếp tục"