Chương 13 : Bắt được em rồi

723 34 10
                                    

Cơn hoảng loạn trong thoáng chốc qua đi, Mạc Yên nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh như lúc đầu, sự sợ hãi nơi đáy mắt cũng biến mất không dấu vết. Chiếc điện thoại được cô nắm chặt trong lòng bàn tay đã có chút ẩm ướt, ý định gọi điện cho A Bảo cũng bị cô mạnh mẽ gạt bỏ. Nếu như lời của Đường Duệ là thật, cô phải trực tiếp gặp cậu một lần, dù là bằng mọi giá, cô cũng nhất định phải ngăn cản chuyện này lại.

Mạc Yên hiện tại chỉ ôm một tia hi vọng, điều cô lo sợ nhất sẽ không xảy ra.

Nhân lúc Đường Duệ tham dự một cuộc họp, Mạc Yên để lại một mẩu giấy rồi rời đi, trở về khu nhà chung tìm A Bảo. Nhóm người A Mạnh đều đã đi làm việc, chỉ còn có hai ba người ngồi ngoài phòng khách, cũng may A Bảo có ở nhà, nói đúng hơn là vừa mới từ nơi nào trở về. Mạc Yên ngó vào trong phòng không thấy bóng dáng cậu, gọi vài tiếng cũng chỉ có tiếng nước ào ào từ phòng tắm truyền ra, Mạc Yên đành phải ngồi trên giường chờ đợi.

Mạc Yên đảo mắt quanh một vòng, nhớ đến lời của Đường Duệ, còn cả lời mấy người kia nói A Bảo dạo này rất hiếm khi về nhà, trong lòng cô càng thêm sốt ruột. Ngay lúc đó, hai tiếng "tinh tinh" khe khẽ vang lên từ chiếc điện thoại đặt ở đầu giường, Mạc Yên hơi nhíu mi, là điện thoại của A Bảo, tiếng chuông vừa rồi là báo hiệu có tin nhắn đến. Mạc Yên nhìn thoáng qua cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, lại nhìn chiếc điện thoại được đặt ở đầu giường, hơi do dự một lúc, cuối cùng không nhịn được vươn tay ra bắt lấy.

"B5.10.31"

Tin nhắn vừa được gửi đến chỉ vẻn vạn có vài ba chữ, nhưng nhiêu đó cũng đủ để Mạc Yên sững người, bàn tay cầm điện thoại hơi run run. Lúc A Bảo mở cửa bước ra ngoài chính là thấy Mạc Yên đang ngồi trên giường, mái tóc dài che khuất đi nửa gương mặt, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên khiến anh không nhìn rõ biểu cảm. Nhìn thấy Mạc Yên, A Bảo đương nhiên rất vui mừng, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc điện thoại trên tay cô, anh vội vàng tiến đến, gần như giật lấy, giọng nói không giấu được căng thẳng:"Chị về khi nào vậy?"

Mạc Yên ngẩng mặt lên nhìn anh. A Bảo vừa mới tắm xong, nửa thân trên để trần, vài giọt nước lấp lánh từ trên cơ ngực chảy xuống, trên vai trái còn có một hình xăm nho nhỏ cô chưa từng thấy.

"Thì ra những lời anh ta nói là thật". Mạc Yên khẽ lẩm bẩm.

A Bảo không hiểu, nhíu mày:"Anh ta là ai. Tiểu Yên, chị đang nói cái gì thế?"

Mạc Yên chậm rãi từ từ trên giường đứng dậy, đi tới trước mặt anh. A Bảo năm nay mới mười chín, kém cô hai tuổi nhưng rất cao, cô bây giờ chỉ có thể đứng tới vai anh, ngẩng đầu lên mới nhìn thấy rõ mặt.

"A Bảo, chuyện này bắt đầu từ bao giờ?". Mạc Yên chỉ vào hình xăm trên đầu vai trái của anh, hình xăm ngọn lửa màu đen chói mắt lại yêu dị trên da thịt màu đồng, giọng trầm xuống.

A Bảo nhìn theo hướng tay của cô, cho rằng cô vì hình xăm của mình mà tức giận, nói nhẹ nhàng:"Tiểu Yên, chỉ là một hình xăm thôi mà"

"Khốn khiếp! Cậu còn dám giấu tôi. Nếu như không phải Đường Duệ nói cho tôi biết, cậu còn giấu tôi đến bao giờ nữa". Mạc Yên cao giọng quát, kích động tới mức lồng ngực phập phồng, trong mắt là sự tức giận không thể che giấu. A Bảo cảm thấy có gì không đúng, bắt lấy tay của cô, hạ thấp giọng:"Tiểu Yên, chị sao vậy?"

(Hiện đại - Hoàn) Nơi nào có anh Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ