Một lời này, khiến cho nhiều người ngạc nhiên, một người nghi hoặc, một người sợ hãi. Thẩm Sơ Vũ ngay lập tức tiến lên chắn trước mặt Lục Tự một lần nữa, chỉ đơn giản bởi vì anh tin, à không, nói đúng hơn là do anh biết rõ, tất cả những gì Lục Tự vừa nói đều là sự thật. Nếu như Mạc Yên ngay bây giờ bóp cò, Lục Tự sẽ không tránh. Lục Tự nghĩ quá đơn giản, cứ mặc cho Mạc Yên trút giận, rồi mọi vướng mắc trong mối quan hệ của họ đều sẽ được gỡ bỏ.
Bóng dáng cao lớn chắn ngay trước mặt, Lục Tự không vui, quát khẽ:"Tránh ra"
"Lão đại"
"Tránh ra"
Lục Tự cao giọng, lặp lại một lần nữa. Thẩm Sơ Vũ biết rằng khuyên không được, đành phải chuyển hướng sang Mạc Yên, thấp giọng:"Mạc Yên, tôi biết rằng giữa cô và lão đại có gì vướng mắc, nhưng trước đây lão đại huấn luyện cô cũng là muốn tốt cho cô. Sau khi cô đi còn tìm cô, tại sao lại bây giờ lại tìm anh ấy trút giận"
Mạc Yên nắm chặt khẩu súng trong tay, gằn từng từ một:"Được. Vậy tôi hỏi anh, người giết Châu Kình là tôi. Tại sao lại tìm đến A Khải trút giận. Tại sao chứ"
Bàn tay Mạc Yên buông thõng, khẩu súng trong tay rơi xuống đất tạo thành một tiếng bộp thật lớn. Trong lúc kích động, Mạc Yên chạy nhanh tới tóm lấy cổ áo Lục Tự mà thét to, mắt đỏ ngầu, không ngừng lặp đi lặp lại
"Tại sao"
"Tại sao lại tàn nhẫn như thế"
"Tại sao phải giết cậu ấy"
"Tại sao"
"Trả Khải lại cho tôi. Trả A Khải lại đây"
Cổ áo bị Mạc Yên nắm chặt, trong đôi mắt của Lục Tự phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt, chất chứa tuyệt vọng, phẫn hận và bi thương. Lục Tự lúc này giống như bị điểm huyệt, không phải vì những lời của Mạc Yên, mà là bởi từ trước tới giờ anh chưa từng thấy cô khóc như vậy. Giống như toàn bộ thế giới xung quanh đều sụp đổ, chỉ có duy mình cô tắc kẹt không lối thoát. Trước khi trí não kịp phản ứng, Lục Tự đã vòng tay ôm chặt cô theo bản năng, miệng lẩm bẩm:"Không sao rồi... Yên... không sao đâu"
Lục Tự chẳng ôm cô được lâu, vì một người khác đã dùng sức kéo cô ra khỏi vòng tay anh. Khi Lục Tự cảm thấy hụt hẫng ngẩng đầu, Đường Duệ lại ném cho anh một ánh mắt sắc bén rét lạnh, như thể anh ta vừa làm tổn thương người nào đó anh vẫn luôn dốc sức bảo vệ. Lục Tự cảm thấy tức giận, hơn hết vẫn là mơ hồ. Anh rốt cuộc đã làm gì tổn thương cô, anh không biết, càng không muốn. Mạc Yên được Đường Duệ ôm vào lòng, vẫn khóc nức nở. Kiên cường đến mấy, có mấy người khi lần lượt chứng kiến những người thân yêu nhất của mình ra đi mà có thể kìm lòng. Ấy vậy mà, Mạc Yên ở trong vòng tay Đường Duệ, không hề chống cự hay phản kháng. Có lẽ là vì rằng cô đã quá mệt mỏi, mà cũng có khi, là do cô tham luyến sự ấm áp hiếm hoi này. Đường Duệ là người khiến cho Mạc Yên có cảm giác an toàn, ít nhất là vào thời khắc này, có khi chỉ đơn giản như thế.
Lục Tự đứng trơ một chỗ nhìn Mạc Yên được Đường Duệ ôm vào lòng, sau một hồi hụt hẫng, khó hiểu là tức giận và ghen tị đan xen. Đường Duệ không trốn tránh ánh mắt của Lục Tự, trên người anh tỏa ra sự chán ghét và bài xích không che giấu, thậm chí còn có thêm một chút đề phòng và khiêu khích. Hai cánh tay của anh siết chặt, đôi mắt sâu đen thẫm như muốn khẳng định:"Cô ấy là của tôi"