Chương 50 : A Tự

425 16 3
                                    

Mạc Yên không để ý đến khuôn mặt càng ngày càng thối của Phương Nghiên, lưu loát cắt đứt dây buộc ở cổ chân, vai và bụng, lạnh giọng quát:"Nếu như không phải không đúng lúc đúng chỗ, tôi còn muốn cho cô thêm vài cái bạt tai nữa đấy. Khốn khiếp! Đến khi ra khỏi đây, tôi nhất định phải cho cô một trận ra hồn!"

Phương Nghiên sững sờ. Không phải vì bị đánh, mà là do từ trước đến nay cô chưa từng gặp phải loại con gái nào như người trước mặt.

Là con gái không phải nên dịu dàng, hiền thục, ăn nói nhỏ nhẹ hay sao?

Còn người này, thật sự là quá... quá lưu manh rồi!

Nút thắt cuối cùng cũng bị cắt đứt, Phương Nghiên vì bị trói đã lâu nên chân tay tê cứng, suýt chút ngã lăn ra. Mạc Yên dắt con dao vào thắt lưng, bỏ lại một câu:"Đường Duệ đang canh chừng ở cửa. Cô muốn sống thì đi theo, không thì cứ ngồi đó đi" rồi xoay người đi thẳng một mạch ra ngoài. Phương Nghiên cắn răng, tập tễnh chạy theo Mạc Yên. Mặc dù cô chán ghét Mạc Yên, nhưng không thể phủ nhận rằng thà đi theo cô ta còn tốt hơn nhiều so với ở lại đây. Giờ cô mới hiểu tại sao mẹ lại nổi giận đùng đùng khi biết cô trêu chọc đến Lục Tự.

Nghĩ đến đôi mắt màu hổ phách và ý cười thản nhiên trong đôi mắt phượng tuyệt đẹp kia, từ đỉnh đầu đến ngón chân Phương Nghiên đều rét run. Thật đúng là một kẻ đáng sợ!

Mạc Yên nghe thấy tiếng bước chân nặng nhẹ theo sau, nhếch mép cười nhạt. Cô mở cửa, Đường Duệ với gương mặt lo lắng đang đứng chờ sẵn. Anh nhìn thấy Mạc Yên đi ra, chạy vội tới quan sát cô từ đầu đến chân, sốt ruột hỏi:"Em không sao chứ?"

Mạc Yên mỉm cười lắc đầu. Vốn dĩ Đường Duệ muốn cô canh chừng ở ngoài để anh đi vào, nhưng Mạc Yên không đồng ý. Nơi giam giữ này Mạc Yên có đi qua mấy lần, nên cô biết bên trong không có nguy hiểm, ít nhất là bây giờ. Nhưng một lát sau chắc chắn Lục Tự sẽ phát hiện, anh ấy mà chạy đến kịp thì mọi chuyện đổ bể hết.

Thầm suy tính một hồi, Mạc Yên đảo mắt qua hai ba người bị Đường Duệ đánh ngất nằm dưới đất, cô vọt lên trước dẫn đầu chạy ra ngoài. Đường Duệ cũng nhanh chóng nhấc chân theo sau. Phương Nghiên nghĩ tới ánh mắt nhàn nhạt của Đường Duệ khi lướt qua mình, không một câu quan tâm hay hỏi han, trong miệng như ngậm phải hoàng liên đắng chát, nuốt xuống không được mà nhổ ra cũng không xong. Cảm giác buồn bực xen lẫn thất vọng không ngừng quấn lấy, Phương Nghiên cắn răng, vội vã đuổi theo hai người kia.

Ra khỏi nơi này rồi tính.

Mạc Yên đi rất nhanh, nhưng lại vô cùng khéo léo cẩn thận, hết rẽ trái rồi quẹo phải, không làm kinh động đến bất kỳ người nào. Những vị trí canh gác ở nơi đây cô đã quen thuộc như lòng bàn tay, đi một mạch không cần phải nghĩ ngợi. Có điều, nếu như muốn thuận lợi mở một đường ra khỏi đây, vẫn phải nhờ đến sự giúp đỡ của một người.

A Bảo

Khi Mạc Yên gọi điện cho A Bảo nói muốn cứu người, bên đầu dây điện thoại truyền đến từng tiếng hít thở trầm thấp đều đặn. Mạc Yên cũng không cáu kỉnh thúc giục, chỉ im lặng chờ đợi, trong lòng không hiểu sao chẳng hề có một chút lo lắng.

(Hiện đại - Hoàn) Nơi nào có anh Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ