Chương 19 : Cảm ơn anh

677 37 14
                                    

Rin: Đăng chương muộn vì mới đăng truyện ngắn vừa viết. Cả nhà rảnh thì lượn qua đọc nha :">>

Một giọt lệ từ khóe mắt cô chảy xuống, chỉ một giọt, lạnh lẽo, ướt át, và cũng đủ khiến Đường Duệ chấn động. Cảm giác tinh tế từ trên mặt truyền đến, Đường Duệ mở bừng mắt, ngồi bật dậy. Mạc Yên cũng ngồi dậy, từ từ đặt mu bàn tay lên khóe môi, do dự một lúc rồi dùng sức chà thật mau, mạnh mẽ giống như muốn xóa bỏ tất cả những xúc cảm bất thường đang dâng trào.

Đường Duệ nhìn thấy vậy, đột nhiên kéo Mạc Yên ôm chặt vào trong lòng, cất giọng khàn khàn:"Lần sau sẽ không bao giờ như vậy nữa"

Mạc Yên im lặng không nói, quay mặt đi không nhìn anh.

Đường Duệ thở dài một hơi, cúi xuống giúp cô xem vết thương ở chân, Mạc Yên muốn tránh lại bị anh giữ chặt lại. Cổ chân của Mạc Yên bị trặc, khi Đường Duệ thử xoay nhẹ khiến cô đau đến mức mặt nhăn thành một đoàn, khi anh hỏi"Đau không?" lại bướng bỉnh mím chặt môi, kêu cũng không thèm kêu một tiếng.

Bộ dáng của cô vào lúc này, dù cho có hơi trẻ con ngang bướng, nhưng lại mất đi vẻ lạnh nhạt xa cách thường ngày, ngay cả chính bản thân Mạc Yên cũng không nhận ra. Đường Duệ khẽ lắc đầu, trong lúc Mạc Yên không chú ý cúi người bế cô lên, Mạc Yên giật mình, giãy giụa:"Bỏ tôi xuống"

Đường Duệ nghe theo, bất thình lình thả cô xuống, Mạc Yên theo phản xạ chống chân bị trặc xuống đất, đau đớn khiến cô kêu khẽ một tiếng, quay sang trừng mắt nhìn anh. Đường Duệ nhún nhún vai giống như muốn nói:" Chính em bảo tôi thả xuống mà", Mạc Yên cau mày, lần đầu mới phát hiện khối băng này cũng có tiềm chất lưu manh. Cô hừ lạnh một tiếng, tự mình quay người nhảy lò cò đi tiếp, tư thế nhìn từ đằng sau quả thật rất buồn cười.

Đường Duệ không nhịn nổi nữa, bước vài bước đã tới cạnh Mạc Yên, từ đằng sau bế bổng cô lên. Nhân lúc cô chưa kịp mở miệng liền cướp lời:"Tôi không ngại để em bò về đâu."Giọng nói lạnh tanh, khuôn mặt cũng không để lộ chút cảm xúc, rốt cuộc lại quay trở về Đường Duệ lạnh nhạt như thường ngày.

Nhớ tới chuyện Đường Duệ vừa mạo hiểm cứu mình, Mạc Yên mím môi không phản bác, ngoan ngoãn để cho anh bế. Đường Duệ đi liền một mạch, đến chỗ trơn trượt sẽ cẩn thận thả chậm tốc độ, thi thoảng đạp vào vài mảnh cây gãy trên nền đất tạo thành từng tiếng loạt xoạt nho nhỏ. Giữa không gian yên ắng của buổi đêm, ngoài tiếng gió thi thoảng vút qua khe khẽ, chỉ còn lại tiếng tim đập và hơi thở đều đặn của hai người.

"Tôi không biết em sẽ đến tìm tôi"

Mạc Yên ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Đường Duệ, anh vẫn đang chăm chú nhìn về phía trước, mấy lời vừa rồi là đang giải thích cho cô sao?

"Vậy tại sao lại mạo hiểm cứu tôi?"

Đường Duệ dừng lại, cúi xuống nhìn cô:"Em không muốn tôi cứu em?"

Mạc Yên nhăn mày. Đây đâu phải trọng tâm câu hỏi chứ.

"Vì trên người tôi có thứ quan trọng với anh?"

"Tôi không hiểu sao em lại cố chấp với việc này đến vậy. Em còn sống. Tôi còn sống. Như thế còn chưa đủ à?". Đường Duệ nói một câu làm Mạc Yên im bặt. Ngừng một lúc còn bổ sung thêm:"Bất kể thế nào, tôi sẽ không để cho em chết"

(Hiện đại - Hoàn) Nơi nào có anh Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ