3 năm trước
Mạc Yên bị đẩy mạnh vào trong một căn phòng, cánh cửa đóng sập lại ngay sau lưng khiến cho cô giật thót. Căn phòng này khá rộng, nhưng kín mít và bí bách y như một ngục giam, bên trong còn bị bao trùm bởi bóng tối mịt mù. Ở phía trên cùng chỉ có duy nhất một ô cửa bé xíu bằng lòng bàn tay, vài tia sáng mỏng manh từ bên ngoài hắt vào cũng chỉ đủ để Mạc Yên nhìn loáng thoáng những gì đang diễn ra ngay trước mắt. Mạc Yên hơi nheo mắt, mất một lúc mới thích nghi được với bóng tối. Cô vươn tay sờ soạng lên bờ tường, tìm một chỗ nào đó rồi ngồi xuống, trong lòng không tránh nổi hoảng hốt.
Tiếng thở khe khẽ từ đâu truyền đến, nhẹ bẫng như tiếng gió vụt qua. Mạc Yên một lần nữa giật mình, ánh mắt đảo vòng quanh, lúc này mới nhận thấy ở góc phòng có một người đang ngồi. Cả thân thể chìm ngập trong bóng tối, ngay cả hơi thở cũng mỏng và nhẹ như vô hình, thậm chí khi Mạc Yên bước vào, người đó cũng chẳng lên tiếng nói lấy một lời.
Sự trầm lặng của người này khiến Mạc Yên có chút dè chừng, lòng bàn tay đã rịn ra mồ hôi, gọi thử một tiếng:"Này"
"Này, cũng bị bắt vào đây à"
Mạc Yên nhíu mày, tiến gần vào nơi có ánh sáng để nhìn cho rõ hơn. Một người đàn ông đang ngồi trong góc, do phòng quá tối, Mạc Yên không nhìn thấy rõ mặt, chỉ lờ mờ thấy anh ta ngồi dưới đất, có vẻ như khá cao và gầy. Gọi đến vài lần cũng không thấy anh ta trả lời một tiếng, ngay cả hơi thở cũng dường như hoàn toàn biến mất, trong đầu Mạc Yên dội lên một suy nghĩ, bỗng thấy hoảng sợ. Cô do dự tiến về phía người kia, một ngón tay run run đưa ra trước.
Bàn tay đi được nửa đường thì bị nắm chặt lại, Mạc Yên giật bắn mình. Hai mắt đang nhắm nhặt của người đó bỗng dưng mở ra, cặp mắt màu hổ phách sáng quắc như ngọn đèn lưu ly trong đêm tối, dường như khóa chặt sự chú ý của Mạc Yên trong tức khắc.
Mạc Yên vội vã rút tay về, giải thích:"Tôi tưởng..."
"Tưởng tôi chết rồi". Giọng của người đó rất trầm, có vẻ như đã lâu không mở miệng nên hơi khàn một chút. Mạc Yên thở phào một hơi, đoán rằng anh ta cũng bị bắt vào đây giống như mình bèn ngồi xuống ngay cạnh, hỏi dò:"Anh biết cách nào ra khỏi đây không?"
Người kia không trả lời, Mạc Yên buồn bã thở dài, quan sát xung quanh cho thật kỹ, không khỏi cảm thấy tò mò. Trong phòng không chỉ có kệ bếp, tủ lạnh, một chiếc giường nhỏ, ở góc phòng dường như còn có nhà vệ sinh nữa thì phải. Kì lạ thật, ngay cả phòng giam mà cũng đầy đủ như vậy, mấy tên này thật tử tế mà.
Bất chợt nhớ tới bàn tay nóng hổi vừa mới nắm chặt lấy tay mình, Mạc Yên quay sang, trong lúc người kia không để ý liền đặt tay lên trán anh. Nhiệt độ nóng hổi truyền qua lòng bàn tay, Mạc Yên nhíu mày, nói khẽ:" Anh bị sốt rồi"
Người kia có vẻ chán ghét sự đụng chạm của cô, nhưng thân thể phát sốt, đầu óc mệt mỏi, cũng không mở miệng nói chuyện. Mạc Yên đành phải từ dưới đất đứng dậy, mò mẫm trên bờ tường cố gắng tìm công tắc đèn, vừa di chuyển vừa hỏi:" Này, anh biết công tắc ở đâu không?"
"Không có"
"Không có?". Mạc Yên dừng tay, ngạc nhiên quay sang nhìn anh, thầm chửi thề một tiếng. Một căn phòng tiện nghi như vậy mà không có điện, mấy người này bị điên hay sao.