Máu tanh xộc vào miệng, không hiểu sao còn ngọt hơn rượu ủ thượng hạng, thơm nồng như thuốc phiện. Một tia lý trí còn sót lại không ngừng kêu gào Lục Tự phải nhả ra, thế nhưng máu của Mạc Yên hệt như có phép màu, khiến cho cơn đau trong người trong thoáng chốc dịu lại. Đôi mắt đục ngầu của Lục Tự dần có tiêu cự, sau một hồi mờ mịt cũng lấy lại chút thanh tỉnh, hai hàm răng từ từ nhả ra, để lại trên tay Mạc Yên một vết thương sâu hoắm.
Hai dấu răng rõ ràng trên cổ tay trắng nõn, máu vẫn còn rỉ ra, Lục Tự phức tạp nhìn Mạc Yên, vậy mà cô ấy chẳng rên la một lời. Đối với Mạc Yên đó chỉ là vết thương nhỏ, lúc nào rồi mà còn có thời gian để ý đến. Cô xoay người để Lục Tự tựa vào đầu vai mình, chợt nhớ lại rất lâu trước kia cũng có cảnh tượng y hệt trong căn phòng tối. Rõ ràng là một người đàn ông cao cao tại thượng, có bao giờ phải trải qua tình trạng yếu đuối nhục nhã như thế. Lòng tự trọng của anh chắc chắn bị tổn thương nặng nề, cảm giác tội lỗi trào dâng giống như muốn nhấn chìm Mạc Yên, giọng nói của cô càng thêm dịu dàng:"Còn đau không."
Lục Tự lắc đầu:"Ổn hơn rồi. Thật kỳ lạ"
A Bảo nằm ở bên này, dù đã bị đánh bất tỉnh mà trên trán vẫn còn đổ mồ hôi liên tục, đau đớn chưa chịu buông tha. Mạc Yên để A Bảo nằm tựa đầu vào đùi mình, đau lòng vuốt ve mi tâm đang nhăn chặt thành hình chữ xuyên của anh, cánh mũi ê ẩm.
Lục Tự cảm thấy mình đã khá hơn một chút, bèn hỏi:"Yên. Em không bị ảnh hưởng của loại hương liệu kia à?"
Mạc Yên suy nghĩ, rồi kể lại cho anh việc mình đã uống viên thuốc kia. Nó khiến chân tay cô tê dại, mệt mỏi, lại không hề có biểu hiện của việc trúng thuốc. Lục Tự đăm chiêu:"Có khi nào"
"Có lẽ làm sao"
"Máu của em..."
Lời ít ý nhiều. Hai mắt Mạc Yên sáng lên đột ngột, giống như vừa nắm bắt được thứ gì đó vụt qua. Lục Tự chưa kịp nói thêm câu nữa, Mạc Yên đã đặt anh tựa lưng vào tường, nhặt một mảnh thủy tinh dưới đất.
Mắt Lục Tự tối sầm lại. Mạc Yên không do dự ở trong lòng bàn tay mình rạch một đường sâu, máu tươi từ miệng vết thương trào ra.
Lục Tự thấy tim mình nhói lên, quát khẽ:"Mạc Yên"
Mạc Yên đành phải gạt bỏ lời của anh ngoài tai, cẩn thận cậy hai hàm răng đang đóng chặt của A Bảo ra rồi ghì lòng bàn tay xuống để máu của cô chảy vào miệng anh. Cô đánh cuộc một lần, có thể, Mạc Yên đang ôm một tia hi vọng, có thể máu của cô có nhiễm thuốc, có thể sẽ giúp A Bảo bớt đau phần nào. Dù đây chỉ là phán đoán mơ hồ, Mạc Yên cũng phải thử một lần.
Mạc Yên quay lại cười nhẹ với Lục Tự, hơi chột dạ. Rồi lại chẳng hiểu sao mình phải chột dạ, nói:"Chỉ là một chút máu mà thôi"
Một chút. Nhìn vết thương rạch sâu đến thế kia. Gương mặt Lục Tự thấp thoáng tức giận, đôi môi mỏng mím chặt. Mạc Yên loay hoay mãi mà không để A Bảo nuốt xuống được, cô cắn môi, ngậm một chút máu vào trong miệng mình, từ từ cúi đầu xuống. Khi hai cánh môi chạm vào nhau, Mạc Yên run rẩy đẩy máu vào trong miệng A Bảo. Hương máu nồng, tanh ngọt, cảm giác chính mình ngậm máu của mình thật vô cùng kì dị. Mạc Yên lặp lại vài lần như thế, đến khi sắc mặt cô tái nhợt, Lục Tự bắt lấy cổ tay cô, gằn giọng:"Đủ rồi"