Chương 37 : Vốn không có nếu như

536 24 14
                                    

Một câu này của Lục Tự, khiến cho đáy lòng Mạc Yên dao động. Cô hơi cúi đầu, cười gượng gạo:"Thật không giống anh. Anh nên... có lẽ nên ra điều kiện thì hơn"

"Phải không?"

Một từ "không" ở cuối được ngân rất dài, trầm ngâm một lúc, Lục Tự giống như đang cân nhắc kỹ lưỡng, sau đó liền cười, trong mắt thấp thoáng ý vị trêu đùa:"Ừ. Có lẽ em nói không sai. Tôi nên ra điều kiện thì hơn"

Mạc Yên ngẩng đầu, mở to mắt. Từ bao giờ mà cô nói gì Lục Tự cũng chịu nghe theo thế.

"Một nụ hôn, một điều kiện, thế nào?"

Mạc Yên cảm giác như vừa chính tay lấy đá đập vào chân mình. Thật sự muốn tát mình một cái, đau quá đi mất!

Vẻ mặt ngơ ngác của Mạc Yên khiến Lục Tự rất muốn cười phá lên nhưng phải cố nhịn lại, độ cong trên khóe môi vẫn giữ nguyên như trước, chỉ có hai mắt càng ngày càng sáng. Màu hổ phách rực rỡ như lưu ly bảo thạch, càng nhìn càng không thể dời mắt.

Lục Tự cứ từ từ tiến lại gần, cười giảo hoạt như hồ ly. Đến khi anh còn cách mình vài bước, Mạc Yên theo bản năng đứng bật dậy khỏi ghế, mặt nhăn thành một đoàn. Cái gọi là tự nói tự bào chữa chính là:"Đổi... đổi cái khác được không?"

Hừm. Nghe cái giọng lắp bắp của cô kìa.

Lục Tự giả bộ nhíu mày, nghiêm túc lắc đầu, tỏ ra không đồng ý. Anh áp sát Mạc Yên tới bờ tường, Mạc Yên hơi luống cuống, theo phản xạ vung tay về phía trước đánh ra một quyền tạo một lối mà trốn đi. Lục Tự đâu dễ đối phó như vậy, anh bắt lấy cánh tay của cô rất dễ dàng, hơn nữa còn rất khéo léo. Không chỉ khóa trụ cổ tay cô không nhúc nhích, lực đạo vừa phải còn không khiến Mạc Yên bị đau một chút nào.

Hơi thở ấm nóng ập tới, gần sát ngay trước mặt, Mạc Yên chỉ kịp hô một chữ buông, thậm chí còn chuẩn bị giơ chân lên đạp một phát. Thật không ngờ, khoảnh khắc Lục Tự hạ đầu xuống, đúng là hôn, rất nhẹ, rất khẽ, nhưng không phải trên môi mà là trên chiếc trán còn đang lòa xòa tóc mái.

Mạc Yên dừng lại động tác, trái tim vẫn đập thình thịch, ngạc nhiên vô cùng.

Hóa ra ý anh ta là hôn trán.

Lục Tự mổ hai cái trên trán cô lần nữa, cười nói:"Sao vậy? Thất vọng à"

Khuôn mặt Mạc Yên đỏ ửng, lần đầu không nhịn được chửi bậy một tiếng:"Cmn. Tiếc cái đầu anh. Buông tay ra mau"

Tay của Lục Tự không hề buông lỏng một chút nào, anh chậm rãi thu lại nụ cười, chỉ có ánh mắt vẫn khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ của Mạc Yên. Trên người anh bất chợt tỏa ra một loại áp bức khiến Mạc Yên cảm thấy khó thở. Một ngón tay thon dài đặt trên môi cô, miết nhẹ, kèm theo đó là giọng nói trầm thấp như mê man:"Không phải trán, là chỗ này"

"Tôi lúc này chỉ muốn hôn vào chỗ này. Hôn em thật sâu, để xem em rốt cuộc em có chút tình cảm nào với tôi hay không"

Tư thế của hai người lúc này đang vô cùng mờ ám, giọng nói của Lục Tự cùng với hơi thở ấm nóng càng thêm phần ái muội. Mạc Yên còn tưởng mình đã thoát, ai ngờ được ngón tay thô ráp kia cứ vuốt qua vuốt lại trên môi, cảm giác tinh tế truyền tới khiến cô hơi run rẩy. Lục Tự thuận thế càng tiến sát lại gần

(Hiện đại - Hoàn) Nơi nào có anh Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ