Chương 5 : Chỉ cần anh không nói lời yêu

976 37 5
                                    

"Tiểu Yên."

"Tiểu Yên."

"Mạc Yên!"

Tiếng hét lớn xông thẳng vào tai, Mạc Yên không khỏi giật nảy mình.

Ánh mắt ngơ ngác trước mặt khiến A Bảo không vui nhíu mày. Anh đã đứng đây một lúc lâu mà Mạc Yên vẫn không phát hiện, rốt cuộc là đang nhập tâm suy nghĩ chuyện gì chứ?

Mạc Yên gượng gạo cười cười, hơi dịch sang một chút dành chỗ cho anh ngồi. A Bảo đưa cho cô cốc cà phê còn ấm trên tay:"Suy nghĩ gì mà nhập tâm vậy?"

Mạc Yên nắm chặt ly cà phê, đưa lên miệng uống một hớp lớn. Vị ngọt đắng quen thuộc tràn ngập trong khoang miệng khiến cô không kìm nổi đôi tiếng thở dài. A Bảo đan hai tay vào nhau, ánh mắt đảo qua người đang chìm trong sầu não:"Là liên quan tới Đường Viễn?"

Nghe đến cái tên này, Mạc Yên ngay lập tức quay sang nhìn anh, cặp mắt to mở ra thật lớn, giống như không hiểu sao anh có thể đoán được.

A Bảo hơi nhếch môi, chưa kể đến việc hai người quen biết đã ba năm, từ đó cho đến nay, người có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của Mạc Yên vĩnh viễn chỉ có một, anh vốn dĩ không cần phải đoán.

"Anh ta nói gì với chị?"

"Lẽ nào". Ánh mắt A Bảo tối xuống:"Anh ta bày tỏ với chị rồi?"

Mạc Yên không đáp, vẻ bối rối trên gương mặt thay cho câu trả lời rõ nhất.

A Bảo hừ nhỏ một tiếng, khóe môi gợn lên một độ cong châm chọc. Chờ đợi từng ấy năm, Đường Viễn rốt cuộc cũng không đợi nổi nữa rồi.

Qua một lúc lâu, A Bảo mới quay sang nhìn Mạc Yên, làm như bâng quơ hỏi:"Chị định thế nào?"

Ly cà phê trên tay rất nhanh đã nguội lạnh, hàng mi dài của Mạc Yên rũ xuống, cặp mắt đen tuyền mang theo chút buồn bã. A Bảo kéo cô lại đối diện với anh, sắc mặt cô hơi tái, trong mắt ngoài mắt là ảo não anh không thể hiểu nổi:"Không phải chị thích anh ta sao? Trực tiếp đồng ý là được rồi."

"A Bảo, cậu không hiểu."

Mạc Yên đẩy tay anh ra, hai tay che đi cảm xúc xót xa chôn giấu trong đáy mắt. Từ trước đến giờ, A Bảo chưa từng thấy Mạc Yên như vậy. Mệt mỏi, phiền não, mất hết sức sống, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể gục ngã.

Trong lòng khó chịu như kiến cắn, A Bảo kéo cánh tay Mạc Yên, vừa cười vừa nói:"Không nghĩ được thì đừng có nghĩ nữa. Đi. Tôi dẫn chị đi ăn."

"Nhưng tôi đang làm việc."

"Xin nghỉ đi."

Mạc Yên vội vã quay lại nhìn ông chủ đang đứng ở đằng xa, hiếm khi tự cho phép mình thả lỏng một lần. Dù sao hôm nay cô cũng không có tâm trạng làm việc, chỉ sợ bất cẩn lại gây ra sai sót.

Nơi Mạc Yên đang làm việc là một xưởng sửa xe ô tô. Cô làm việc ở đây đã hai năm có lẻ, tiền lương không tệ, ông chủ đối với cô lại tốt, mọi người trong xưởng đều giúp đỡ rất nhiều.

Hai người chậm rãi đi trên đường lớn, A Bảo biết rõ tâm trạng Mạc Yên không tốt, cố gắng tìm rất nhiều chuyện vui vẻ kể cho cô nghe, chỉ muốn nhìn thấy cô nở một nụ cười.

(Hiện đại - Hoàn) Nơi nào có anh Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ