Chân Diệu không hề do dự dùng mảnh gốm vỡ rạch một đường trên mu bàn tay kẻ bịt mặt.
Lúc tiếng rên của người bịt mặt truyền đến thì đã nghe tiếng La Thiên Trình quát lên: "Đừng, giữ người sống!"
Người bịt mặt đã buông tay, rơi thẳng xuống.
Trong tầm mắt hai người thân ảnh dần dần nhỏ thành một điểm đen cuối cùng biến mất.
Chân Diệu cầm mảnh gốm vỡ, gian nan quay lại nhìn La Thiên Trình.
Mặt La Thiên Trình lạnh lùng: "Ngươi có thể không tự chủ trương như vậy được không?"
Lời này vừa thốt ra, cảm kích trong lòng Chân Diệu nhất thời tản đi không ít, thở dốc nói: "Ngươi cảm thấy gốc cây xiêu vẹo này có thể chống đỡ ba người chúng ta mãi sao?"
Nàng cũng biết muốn tìm ra chân tướng thì phải lưu người sống, nhưng chung quy là phải đặt trên tiền đề an toàn của bản thân.
Trận ám sát này tuyệt đối không phải nhằm vào phủ Kiến An bá, hơn nữa lại không liên quan đến nàng, bọn họ chỉ là người vô tội gặp tai họa thôi, chẳng lẽ lại vì chân tướng rõ ràng của người ngoài lại liên lụy đến tính mạng mình?
Thấy bộ dáng lẽ thẳng khí hùng (có lý) của Chân Diệu, La Thiên Trình phát hỏa, môi mỏng nhếch lên nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói: "Ai nói phải chống đỡ lâu?"
Không đợi Chân Diệu lại mở miệng, hai tay cầm mắt cá chân nàng bỗng dùng sức một cái, cả người nàng liền bị ném lên.
Hai chân quấn lấy cây khô đạp một cái, nương theo phản lực, cả người nhảy lên.
Chân Diệu cũng không kịp thét lên, đã rơi vào một vòng ôm mang theo mùi bồ kết nhàn nhạt.
La Thiên Trình ôm Chân Diệu, xoay một vòng trên không trung, hai người đồng thời rơi xuống đất.
Chân chạm đất, Chân Diệu nhớ đến màn kinh tâm động phách vừa rồi, lúc này mới bắt đầu sợ, lườm La Thiên Trình nói: "Ngươi, ngươi không sợ sẽ thất thủ?"
"Sẽ không thất thủ." La Thiên Trình thản nhiên nói, "Đi thôi."
Thấy bộ dáng vân đạm phong khinh của hắn, Chân Diệu mím môi, yên lặng đuổi theo.
Đi vài bước La Thiên Trình bỗng dừng lại, Chân Diệu vội tránh sang bên cạnh, không hiểu nói: "Đang yên đang lành dừng lại làm gì?"
Lại nhìn La Thiên Trình sắc mặt so với trước còn lạnh lùng hơn: "Ta còn không hỏi, đang yên đang lành ngươi theo Kiến An bá tới Minh Hinh viên làm gì?"
Chân Diệu bị hỏi đến ngẩn người.
Thấy nàng không lên tiếng, trên mặt La Thiên Trình mang theo giận dữ: "Thân là nữ tử, tốt nhất an phận chút!"
Nói xong quay người rời đi, tốc độ nhanh hơn trước nhiều.
Chân Diệu bị cái này chọc tức a. Nghĩ xem phải đáp trả thế nào, mới vừa nãy người ta còn cứu nàng một mạng, như vậy tựa hồ có vẻ quá không có giáo dưỡng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trời sinh một đôi ( Phần 1)
HumorĐây là một câu chuyện xuyên không hết sức thú vị của tác giả Đông Thanh Liễu Diệp, truyện này mình chỉ edit lại chứ không phải mình dịch ra đâu, thấy hay mình nên đăng lên wattpad để chia sẻ với nhiều bạn đọc ưa thích thể loại xuyên không như mình h...