Chương 104

1.5K 36 0
                                    

 "Ngũ...Ngũ muội à, việc này, việc này không phải chúng ta nói làm sao cho tốt là được a?" Chân Diệu rốt cục đã mở miệng.


Lông mi Chân Băng run rẩy.

"Tưởng biểu ca huynh ấy tướng mạo xuất chúng, Ngũ muội sinh lòng hảo cảm cũng là bình thường." Chân Diệu trấn an trước một câu, tránh cho thiếu nữ quá xấu hổ.

Quả thật thấy sắc mặt Chân Băng dễ nhìn rất nhiều.

Chân Diệu tiếp tục nói: "Chỉ là chuyện hôn nhân này, cuối cùng vẫn do cha mẹ làm chủ, sao Ngũ muội không thăm dò ý tứ của Đại Bá Nương và mẹ muội xem?"

Chân Băng khẽ cười một tiếng: "Thế nhưng dù Đại Bá Nương đồng ý, làm sao muội có thể gả người trong lòng thích Tứ tỷ đây?"

"Ta cũng không thể gả a." Chân Diệu buông lỏng tay.

"Tứ tỷ!!!"

Bầu không khí vốn thương cảm mù mịt bỗng dưng bị quét sạch.

"Ngũ muội, muội xem đi, ta và Tưởng biểu ca căn bản là chuyện không thể nào. Bây giờ muội còn nhỏ, mỗi ngày sầu lo những điều này chỉ hại mà không lợi thôi. Hơn nữa lòng người dễ đổi, chưa trải qua quá trình chung sống dài lâu, thì những cảm tình ở mặt ngoài kia, chung quy sẽ nhạt đi theo thời gian. Không tin muội cứ thử xem?"

Vẻ mặt Chân Băng thay đổi thất thường, vẫn không cam lòng hỏi: "Vậy còn Tứ tỷ thì sao? Nếu tỷ đã suy nghĩ rõ ràng như vậy, ban đầu tại sao phải ——"

Thân thể người trốn sau bụi hoa lại càng đứng thẳng hơn.

Chân Diệu thở dài một hơi: "Ngũ muội, lần đó ở rừng trúc ta đã từng nói rồi, có lúc liều lĩnh theo đuổi điều mình muốn, không phải đều là thu hoạch, mà nhiều hơn là giáo huấn!"

Ở thời đại này, nữ tử đi ngược với thế đạo thì kết cục lúc nào cũng càng bi thảm hơn nữa.

Ngũ muội, hi vọng muội suy nghĩ rõ ràng điểm này mới tốt.

Chân Băng đứng lên: "Đa tạ Tứ tỷ, muội nghĩ muội phải trở về suy nghĩ cho thật kỹ."

Khuỵu gối thi lễ với Chân Diệu, gọi thiếp thân nha đầu tới rồi chậm rãi rời đi.

"Cô nương, chúng ta cũng trở về đi." Thanh Cáp đến bên cạnh Chân Diệu.

"Ừ." Chân Diệu gật đầu.

Ở chỗ tối, một người đi ra.

"La thế tử ——" Thanh Cáp giật mình.

"Qua bên kia chờ, ta và cô nương nhà ngươi có chuyện cần nói."

Thanh Cáp nhìn về phía Chân Diệu.

Chân Diệu hồi phục tinh thần từ trong khiếp sợ: "Đi đi."

Thanh Cáp cẩn thận đi từng bước.

"Sao La thế tử lại ở chỗ này?"

La Thiên Trình nhìn khuôn mặt sáng bóng như ngọc dưới ánh trăng, nhàn nhạt cười: "Nếu không sao ta biết được Chân Tứ cô nương cảm thấy nhận được giáo huấn chứ?"

Chân Diệu hơi mở to mắt: "La thế tử mới biết à? Còn ta thì đã biết từ cái hôm bị rơi xuống nước rồi."

Rõ ràng hắn trêu chọc trước, nguyên chủ mới có hành động, nhưng lại muốn đưa nàng vào chỗ chết. Nàng thật sự không nghĩ thấu được tâm tư khó lường của người nam nhân này.

Nhắc tới chuyện hôm đó, La Thiên Trình cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ Chân Tứ cô nương cảm thấy không nên nhận giáo huấn sao?"

Nói xong, ánh mắt vững vàng bao phủ Chân Diệu, khiến cho nàng có loại cảm giác không thể động đậy.

"Hay là, Chân Tứ cô nương cảm thấy bất cứ một con chó một con mèo nào đó kéo ta xuống nước, ta cũng muốn phải vui vẻ rước về nhà?"

Chân Diệu cũng nổi giận: "Bất cứ một con chó con mèo nào? Chẳng lẽ con chó con mèo này không phải do La thế tử kéo tới sao?"

Đột nhiên La Thiên Trình tóm lấy tay Chân Diệu, mặt trầm như nước, gằn từng chữ hỏi: "Ý ngươi là gì?"

Chân Diệu nhìn chằm chằm vào ánh mắt La Thiên Trình.

Trong con ngươi như mực giấu giếm hai ngọn lửa nhỏ nóng rực.

Nhiệt liệt mà sáng ngời, cũng là làm người ta nảy sinh lửa giận.

Chân Diệu cười giễu một tiếng, không mở mắt, không nhanh không chậm thì thầm: " Tụ tán khổ thông thông, thử hận vô cùng. Kim niên hoa thắng khứ niên hồng. Khả tích minh niên hoa canh hảo, tri dữ thùy đồng?"

Lãng đào sa

Tác giả: Âu Dương Tu

Thể thơ: Từ phẩm

Thời kỳ: Bắc Tống

—o—

Bả tửu chúc đông phong,

Thả cộng thung dung.

Thuỳ dương tử mạch Lạc thành đông,

Tổng thị đương thời huề thủ xứ,

Du biến phương tùng.

Tụ tán khổ thông thông,

Trời sinh một đôi ( Phần 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ