Gió vù vù thổi qua, đỉnh đầu trận trận mây đen.
Mưa gió điên cuồng như báo điềm xấu sắp đến.
Xuyên qua tòa thành trống Lợi Châu, nơi đây giáp với phạm vi ba phương thế lực, mà biên cảnh bên kia thuộc về thế lực của Đế Phạm Thiên, bầu trời đã lờ mờ ám xuống, ánh sáng ban đêm lan tỏa.
Lạc Vũ, Vân Thí Thiên, Phong Vô Tâm, đứng ở mười dặm ngoài thành Lợi Châu, đứng trên đài cao nhìn xuống.
Ngưng mắt nhìn về nơi xa.
Chỉ thấy dưới bầu trời tối đen như mực, những ngọn đuốc chớp động, 13 doanh nối liền nhau của Đế Phạm Thiên đã hoàn toàn áp sát biên cảnh bốn nước giáp ranh Lợi Châu. (1 doanh = 500 binh lính => 13 doanh = 6500 binh)
Khí tức cuồng bạo không chút nào che dấu ý đồ.
Mà biên cảnh hai nước khác, cũng loáng thoáng có động tác.
Bất quá động tác của bọn họ cũng không lớn, bọn họ là muốn quan sát trước tình huống rồi mới động thủ.
Bởi vì, dù sao một phương vốn là Vọng Thiên Nhai, mà một phương khác muốn động thủ lại là Phạm Thiên Các.
Nếu hai phương này giao phong, mà bọn họ lại bị kẹp ở chính giữa, thì chỉ có tác dụng làm pháo binh nổ tan xác mà thôi.
Càng huống chi, bọn họ được đến tin tức quá muộn, nên các động tác đối ứng không thể nào so với Phạm Thiên Các đã sớm chuẩn bị sung túc từ trước.
Bởi vậy, lúc này đây bên phía bọn họ mặc dù cũng có đèn đuốc sáng rỡ không ngừng di động.
Nhưng lại tuyệt đối không đủ tạo thành uy hiếp đối với Lợi Châu.
Lạc Vũ đứng trên đài cao quan sát, đem tình huống ở ba mặt thu vào trong mắt.
Mà lúc này, ở phía sau người nàng, khói đen bao phủ khắp Lợi Châu thành.
Nhìn qua đúng là một mảnh tĩnh mịch cùng hỗn loạn.
Lúc này nếu bọn họ không sáp vào một cước, quả thật là đánh mất cơ hội rồi.
Khóe miệng mơ hồ giơ lên một tia cười lạnh, đây là một tay Đế Phạm Thiên tạo thành cơ hội, nàng muốn cho hắn xem một chút, rốt cuộc đây vốn là cơ hội, hay là sát khí do hắn tạo nên.
"Quân vương, 10 doanh của Đế Phạm Thiên đã áp sát phía trước, tiến vào phạm vi cách đây mười dặm, người cầm binh là chiến thần Vô Ngần của Phạm Thiên Các, nếu chúng ta vẫn không động thủ..."
Vụ Tất, thủ hạ của Yến Phi trấn thủ Lợi Châu, đệ nhất đại tướng hướng Vân Thí Thiên trầm giọng nói.
Lợi Châu là cửa ải quan trọng ở Vọng Thiên Nhai.
Lại là địa phương phi thường phồn hoa.
Nơi đây vẫn luôn có trọng binh trấn thủ, Vụ Tất chính là đệ nhất thống lĩnh nơi đây.
Lúc này, binh mã phía sau đã trong tư thế sẵn sàng đón quân địch, đao kiếm sáng ngời.
Chức trách của hắn chủ yếu là trấn thủ Lợi Châu, thủ vệ cửa ải quan trọng của Vọng Thiên Nhai, tuyệt đối không thể để nơi này bị công phá.