Lạc Lê lôi kéo tay Vương Hầu và Hoàng Vũ, hướng về phía Lạc Vũ giương mặt lên, vẻ mặt cao hứng.
Lạc Vũ nghe vậy buông xuống hai tay ôm ngực, mặt mang mỉm cười, nói: "Ta, Quân Lạc Vũ cũng thật cao hứng được quen biết các ngươi, chuyện của Lạc Lê đa tạ các ngươi."
Tam vương tử là thân phận gì, một khi hắn không muốn nhìn thấy Lạc Lê qua những ngày an ổn, hắn căn bản không cần mở miệng, cũng sẽ có người tự nguyện giúp hắn làm việc.
Trong khi đó, hai người này lại khác, vừa nhìn sơ qua cũng biết bọn họ chỉ là những người sinh ra trong một gia đình bình thường, lại không có hùa theo nịnh bợ tam vương tử bắt nạt Lạc Lê, trái lại còn giúp đỡ thằng bé, phần tình cảm này, thật lớn.
"Cám ơn cái gì chứ, nhóc này rất là chọc người yêu thích không thôi, có thể giúp được gì thì giúp, chỉ là việc nhỏ thôi."
Vương Hầu khoát khoát tay, tùy tiện nói như không thèm để ý, nói một cách rất nhẹ nhàng.
Bên cạnh, Hoàng Vũ cũng gật đầu, đồng ý lời nói của Vương Hầu.
Lạc Vũ thấy thế trong mắt hiện lên một chút thâm sắc, âm thầm gật đầu.
Thấy nàng có dung nhan xấu xí như thế, nhưng trong mắt bọn họ không có bất cứ gì gọi là khinh bỉ cùng chán ghét, không lấy dung nhan làm tiêu chuẩn để đánh giá một người, quả nhiên là người có chiều sâu.
Hôm nay, tin tức nàng ra tay tàn nhẫn, bọn họ chắc chắn đã sớm biết, nhưng thái độ đối xử của bọn họ với nàng vẫn bình thường, không sợ hãi, không xu nịnh, quả nhiên có đủ dũng khí.
Thêm vào đó, lại có thể giúp đỡ người nhỏ yếu trong tình thế như vậy.
Một thân dũng khí cùng nội hàm, thật sự là loại người rất hiếm gặp.
Lạc Lê có thể kết giao làm bằng hữu với hai người bọn họ, rất tuyệt.
Lạc Vũ thầm đánh giá hai bằng hữu vừa mới quen biết xong. Lập tức cười hướng Vương Hầu cùng Hoàng Vũ nói: "Không làm cho nhóc này chết đói, đối với hắn chính là đại sự rồi."
Lời vừa nói ra, lông mi của Vương Hầu và Hoàng Vũ đều nhướng lên, nhất tề nở nụ cười.
Sau đó Lạc Vũ cũng không nói nhiều, lấy ra một cái chai từ trong áo, đổ ra hai viên thuốc màu đỏ từ trong chai.
Duỗi đầu ngón tay búng ra, đưa tới Hoàng Vũ cùng Vương Hầu.
Không đợi Vương Hầu cùng Hoàng Vũ biến sắc mặt cự tuyệt, Lạc Vũ cười nói: "Cái này đối với ta mà nói cũng chỉ là việc nhỏ, ta còn có rất nhiều."
Dứt lời, lắc lắc cái chai trong tay.
Quả nhiên nghe được thanh âm "bang bang" va chạm trong chai, cho thấy vẫn còn nhiều viên thuốc trong đó.
Vương Hầu cùng Hoàng Vũ liếc nhau, nhìn viên thuốc trong tay.
Viên thuốc có màu đỏ, không biết là loại thuốc gì nữa.
Bất quá có thể ngửi thấy mùi thơm khiến cho người ta vạn phần sảng khoái, cho thấy thứ này cũng không phải là vật tầm thường.