Năm giờ sáng, tiếng gõ cửa vang lên trong bầu không khí u ám. Hơi lạnh vẫn còn vương lại mang theo cái cảm giác rờn rợn từ sống lưng truyền đến.
Park Jimin rời giường, cau mày nhìn về phía cánh cửa phòng mà kéo ra thì thân ảnh gầy gò của Jungkook xuất hiện. Bộ quần áo mặc vội với chi chít những dấu hôn ngân đỏ hỏn ở vùng cổ dù đã lấy áo len cao cổ che đi nhưng vẫn vô cùng chói mắt. Gương mặt hốc hác thiếu sắc huyết cùng vẻ hoảng hốt sợ hãi lộ rõ, bộ dạng của Jeon Jungkook hiện giờ khiến Jimin có chút ngỡ ngàng.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn xoáy vào trong không khí lạnh băng, giờ đây viền mắt đã đỏ lên, hốc mắt sâu hơn mang theo trong đấy là bao nỗi tuyệt vọng. Nhìn xuống đôi chân gầy đã bắt đầu run run, nước chảy ra một mảng ướt hết đất, không lẽ ngâm mình rồi mới đến đây đấy chứ? Park Jimin trong đầu nghĩ một hồi thì Jungkook đã ôm chầm lấy mình mà khóc.
"Sao lại khóc thế?"
"Hức, Jimin à... tớ..."
"Làm sao, thôi nín đi kể tớ nghe."
"Jimin tớ...tớ...hức..."
Nói đến đây sao lòng cậu nặng trĩu. Đau lắm, đau như xát muối vào vết thương vậy. Từng dòng dịch đỏ cứ thế mà tha hồ tung hoành, rỉ ra từ vết thương sâu nhất trong cậu. Hơi thở trở nên dồn dập, phía trước như tối lại, cậu ngất. Jimin hốt hoảng đỡ thân ảnh gần như sắp gục đến nơi, vội vàng lấy điện thoại gọi cho Yoongi.
"Yoongi à, anh ở đâu vậy? Anh về đi, Kookie bị ngất rồi."
"Em đưa em ấy đến bệnh viện được chứ? Đừng báo cho giáo viên vội."
"Vâng."
"Tôi sẽ gọi lại cho em."
.
Tại bệnh viện tỉnh.
Vẫn là cái mùi thuốc sát trùng bay trong không khí ấy, ngột ngạt khó chịu vô cùng. Park Jimin cứ đi đi lại lại mà lòng thấp thỏm lo lắng.
"Jungkook, cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì đâu đấy."
Yoongi ngồi ở băng ghế đợi nhìn cũng chẳng khá lên được bao nhiêu. Gương mặt đã gầy rạc đi nhiều. Đôi mắt mệt mỏi chìm đắm trong khoảng không khí nặng nề. Cánh cửa bật mở, một vị bác sĩ tầm bốn mươi tuổi bước ra. Jimin thấy vậy liền chạy lại hỏi thăm tình hình.
"Bác sĩ, Jungkook..."
"Hiện tại cậu ấy vẫn còn hôn mê, vài giờ nữa sẽ tỉnh. Có điều..."
"Xin hãy giữ bình tĩnh, có điều theo chúng tôi kiểm tra thì cậu ấy có thể đã bị xâm hại quá mức, cộng thêm việc nhiễm lạnh thời gian dài nên mới dẫn đến tình trạng này." Bác sĩ ôn tồn giải thích.
"Bị xâm hại?" Jimin nghe xong như chết lặng.
"Cháu nên chăm sóc cậu ấy tốt hơn. Thời gian này giúp cậu ấy bình tĩnh lại, đừng khiến cậu ấy suy nghĩ tiêu cực."
Min Yoongi từ đầu đến giờ vẫn mang một vẻ thâm trầm, lúc này lại hướng về vị bác sĩ: "Chuyện này bác có thể giữ bí mật giúp cháu được không? Jungkook cũng cần có thời gian để bình tĩnh lại, cho nên..."
BẠN ĐANG ĐỌC
| taekook | ° lam dạ khúc° (Hoàn)
FanfictionAu: geichan Thể loại: fanfiction, ngược, vườn trường - hiện đại, SE - 82 chap chính văn + HE - 3 extra Main CP : Kim Taehyung x Jeon Jungkook ~ Tôi không phải hoàng tử lại chẳng phải một vị vua cũng không phải một người ngửa tay hô mưa úp tay gọi...