Cửa phòng bật mở, cô y tá vừa bước ra đã bị Taehyung không thương xót níu tay mà gặng hỏi. Nhưng vì vội vàng nên cũng chỉ dứt khoát từ chối hắn. Không biết gì về tình trạng của Jungkook hiện giờ lòng hắn lại trào lên một tầng lo lắng.
Càng ngày càng thấy nhiều người đi đi lại lại dáng vẻ rất vội vàng ra vào phòng của Jungkook. Kim Namjoon vì quá lo lắng liền cố gắng chắn trước một nam y tá mà sốt ruột hỏi: "Bệnh nhân trong đó thế nào rồi?"
"Hiện giờ cậu ấy rất nguy kịch, xin lỗi chúng tôi đang rất gấp, phiền anh."
Sau đó nam y tá vội vã đóng lại cánh cửa phòng bệnh. Qua tấm kính trong suốt, Taehyung vẫn đứng đó từ nãy đến giờ, Jimin cùng Hoseok ngồi ở bên hàng ghế bên cạnh. Bốn suất cơm vẫn nguyên để một góc. Nói xem bây giờ đâu ai còn có tâm trạng để mà ăn nữa.
Kim Taehyung lòng sốt ruột đưa mắt qua tấm kính trong suốt trước mắt. Hắn thấy Jungkook, không một chút mờ nhạt, rất rõ ràng. Bên cạnh bác sĩ vẫn cố gắng mà làm tốt nhiệm vụ của mình.
Trong phòng tiếng máy đo nhịp tim lúc này đột ngột vang, một nữ y tá kêu lên: "Nhịp tim bệnh nhân đang giảm."
"Chuẩn bị kích kim."
"Nhưng bác sĩ, cơ thể bệnh nhân hiện tại rất yếu sẽ không chịu nổi..." Nữ y tá bên cạnh chợt lên tiếng.
"Tin tưởng tôi."
"Vâng."
Ông đã hứa với bản thân mình sẽ cứu sống được cậu bé này. Từ lúc làm nghề này đến giờ ông không phải chưa bao giờ thấy được cái gì gọi là sinh ly tử biệt, cái gì là chờ đợi một người nằm trên giường bệnh ngày đêm bầu bạn cũng chỉ có một mình, cái gì gọi là trong lúc tuyệt vọng cần nhất một người ở bên.
Nhưng đối với hoàn cảnh hiện tại của Kim Taehyung và cậu trai này này lại có chút khác biệt. Không phải cả hai bọn họ đều là con trai chỉ là tình cảm họ dành cho nhau quá lớn, mà cậu bé này lại còn quá trẻ khiến ông càng thương tâm.
Từng ngày ông trực ca ở bệnh viện lúc nào cũng thấy cậu trai ngoài kia ngày đêm chăm sóc cậu bé này. Có hôm còn mua hoa, trò chuyện hay đọc sách cho cậu bé này nghe. Ngày ngày dành hết thời gian cho cậu bé này. Nhưng đáp lại những cử chỉ đó chỉ là tiếng im lặng cùng nhịp máy quan sát thể trạng bệnh nhân.
Rồi cũng chính lo lắng cho cậu bé này mà cậu trai kia đổ bệnh. Suy cho cùng chính là duyên nặng tình sâu, không nỡ buông cũng không nỡ bỏ. Mà nếu có buông bỏ thì thứ lấy lại cũng chỉ là đau đớn. Ông hiểu điều đó nên muốn tận tâm mà giúp đỡ, mà đó cơ hồ cũng là sứ mệnh ông phải hoàn thành.
"Chuẩn bị, kích."
Người trên giường bỗng nảy giật một cái. Vị bác sĩ lại nhìn gương mặt Jungkook, hít một hơi xong lại cho tiếp tục.
"Bác sĩ, nhịp tim vẫn tiếp tục giảm."
"Cậu, đổi chỗ với tôi.."
"Vâng." Nam y tá biết tình hình đang rất nguy cấp liền nhanh chóng chuyển chỗ.
"Được rồi cậu ra thế chỗ tôi, đưa máy cho tôi." Nam y tá lập tức đưa máy kích tim cho ông.
"Tôi đếm đến ba cậu điều chỉnh cái nút kia được chứ? 1...2...3..."

BẠN ĐANG ĐỌC
| taekook | ° lam dạ khúc° (Hoàn)
FanfictionAu: geichan Thể loại: fanfiction, ngược, vườn trường - hiện đại, SE - 82 chap chính văn + HE - 3 extra Main CP : Kim Taehyung x Jeon Jungkook ~ Tôi không phải hoàng tử lại chẳng phải một vị vua cũng không phải một người ngửa tay hô mưa úp tay gọi...