Jungkook nắm tay tiểu Namseok dẫn ra sân sau thì thấy Kim Taehyung một thân quần áo thoải mái đang ngồi uống trà. Thằng bé thấy người liền kéo cậu ra cho bằng được, đến lúc đứng trước mặt Kim Taehyung rồi lại định quay đầu đi vào trong. Kim Taehyung tông giọng trầm đâu đó có chút mệt mỏi vang lên.
"Em cũng ở lại đi."
Jungkook tai nghe được tiếng nói cũng lặng lẽ gật đầu mà ngồi xuống chiếc ghế gần đấy. Tiểu tử Namseok thì nhanh hơn một bước, ngay lúc cậu quay sang nhìn thì nó đã yên vị trong lòng của Kim Taehyung rồi. Thằng bé này đúng là nói nhanh không bằng hành động mà.
"Namseok, sao lại đòi ra đây rồi?"
Vừa nói Taehyung vừa nhẹ nhàng xoa cái đầu đen mượn của thằng bé. Thằng bé cũng chỉ ngước lên nhìn rồi cười với hắn. Nhưng rồi lại cụp mắt xuống, giọng nhỏ lại, mày cau chặt, thằng bé hình như đang buồn thì phải.
"Namseok nhớ ba Jin với bố Joon."
Thằng bé mắt ngấn lệ vùi mặt vào ngực của hắn nói lí nhí, tay nắm lấy áo đến chuyển luôn cả màu rồi. Giọng thằng bé như kìm nén lại, đáng thương vô cùng. Một màn này Jeon Jungkook cảm thấy trái tim đau đớn như mười bảy năm về trước vậy. Cái cảm giác bản thân bị cả bố lẫn mẹ bỏ lại thực sự xót xa biết mấy.
Tiểu tử này mới chỉ có hơn hai tuổi còn bé hơn cậu năm đó nhưng cũng may còn có Kim Gia. Nói vậy thì tiểu tử này cũng hạnh phúc hơn cậu rồi. Chỉ là trách công việc của Kim Seokjin với Kim Namjoon quá bận nên không có thời gian gần gũi với thằng bé. Chứ cậu thừa biết rằng hai người họ cũng yêu thương thằng bé nhiều thế nào, phải đánh đổi một cái giá lớn như thế nào mới có được thằng bé chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
"Namseok, con giận hai người họ sao?"
Kim Taehyung dịu dàng xoa xoa lưng thằng bé, đưa mắt nhìn tiểu tử vẫn ấm ức vùi mặt vào ngực hắn. Cái đầu nhỏ gật gật rồi lắc lắc, vẻ mặt phụng phịu sắp sửa khóc tới nơi nhưng thằng bé vẫn cố nhịn lấy. Hai cánh môi hoa đào bị nó bặm từ nãy đến giờ vẫn chưa nhả ra đã đỏ ửng lên một mảng.
Này là đang cố nhịn sao? Ai nha thằng bé này cũng thật là...mạnh mẽ như vậy.
"Được rồi Namseok à, ba Jin với bố Joon là bận công việc một chút thôi, sẽ sớm về gặp con mà."
"Hức hức...òa..."
Thằng bé bỗng nhiên òa khóc trong lòng Taehyung, hắn cũng vụng về mà vỗ vỗ lưng dỗ dành. Jeon Jungkook thấy thằng bé khóc cũng muốn đến bế nó rồi dỗ dành nhưng Kim Taehyung bảo cứ để hắn lo là được rồi. Bế Namseok lên đi lại, Taehyung dỗ dành, vừa nói vừa xoa lấy lưng thằng bé để nó thấy được an ủi phần nào.
"Namseok ngoan, đừng khóc."
Bỗng trong lúc này Jungkook lại nghĩ đến dáng vẻ của Kim Taehyung sau này. Điệu bộ dịu dàng mà ôn nhu ôm lấy đứa con của cả hai mà vỗ về, sẽ là như thế này sao ? Môi bất giác câu lên một đường, mắt cậu long lanh nhìn bóng lưng người đàn ông.
Sau một hồi dỗ dành thì thằng bé cũng chịu yên lặng một chút bằng cách ngủ quên luôn trong lòng của Kim Taehyung. Lúc này Kim Taehyung điều chỉnh tư thế thoải mái, cho thằng bé dựa hẳn vào người mình, còn bản thân thì nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Màu mắt hổ phách nhàn nhạt nhìn cậu, tông giọng quãng trầm lần nữa lại vang lên.
![](https://img.wattpad.com/cover/81934301-288-k169336.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
| taekook | ° lam dạ khúc° (Hoàn)
FanficAu: geichan Thể loại: fanfiction, ngược, vườn trường - hiện đại, SE - 82 chap chính văn + HE - 3 extra Main CP : Kim Taehyung x Jeon Jungkook ~ Tôi không phải hoàng tử lại chẳng phải một vị vua cũng không phải một người ngửa tay hô mưa úp tay gọi...