Chap 35 : Để em về bên tôi (2)

2.4K 154 3
                                    

Chính xác đã gần một tiếng kể từ lúc Kim Taehyung đưa Jaehan đến bệnh viện. Giữa dãy ghế chờ, Taehyung sốt ruột cứ hết đứng rồi lại ngồi, không biết vì sao lần này lại có dự cảm chẳng lành. Đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, hắn lại thở dài. Jung Hoseok lúc này mới từ sảnh bệnh viện chạy tới, theo sau còn có thêm cả Park Jimin.

"Jaehan ấy sao rồi?"

Kim Taehyung không nói gì chỉ biết lắc đầu rồi ngồi thẫn thờ một lúc lâu. Jimin nhẹ nhàng ngồi xuống gần cạnh hắn. Cả ba người cứ đợi như vậy cho đến khi cánh cửa đột nhiên mở, vị bác sĩ bước ra.

"Bác sĩ, em ấy thế nào rồi?" Taehyung lòng không khỏi lo lắng liền chạy đến.

"Cậu ấy bây giờ không sao, mọi người có thể vào trong thăm rồi."

"Thật sự bệnh tình em ấy không sao?"

Hoseok nhíu mày hỏi lại, trong lòng liền nổi lên nghi ngờ. Nếu thật sự không có chuyện gì thì vị bác sĩ này khám cho bệnh nhân cũng quá qua loa rồi.

Như cảm nhận được ánh nhìn của anh có bao phần không tin tưởng mình, vị bác sĩ kia mới khẽ cười mà mở lời xoa dịu: "Chẳng qua vì suy nghĩ nhiều dẫn tới các dây thần kinh làm việc quá sức nên dễ đau đầu thôi, không có chuyện gì nghiêm trọng cả. Không có gì nữa, thì tôi xin phép."

Kim Taehyung gật đầu rồi mở cửa bước vào phòng bệnh. Cánh cửa mở ra, mùi sát trùng vẫn cứ bay trong không khí, hít vào còn cảm thấy cay cay ở mũi, rất ư khó chịu. Trên chiếc giường trắng, Lee Jaehan vẫn đang ngủ say. Tay phải còn truyền nước, gương mặt lúc trước đau đớn giờ có thể yên bình mà ngủ rồi.

Đôi mắt khép lại khẽ đọng giọt nước long lanh có lẽ vì lúc nãy quá đau chăng? Ánh sáng nhẹ vẫn hắt qua khung cửa kính, chiếu lên gương mặt khiến cho hai gò má ửng hồng. Hắn ôn nhu vuốt nhẹ mái tóc sang một bên rồi mỉm cười nhẹ mang theo bao cảm xúc khó tả.

Vị bác sĩ quay lại phòng làm việc liền thấy người đàn ông kia đã ngồi đợi từ lúc nào. Chân vắt hình chữ ngũ, còn lại cả người ngả hoàn toàn về phía sau. Khuôn mặt đạo mạo cùng ngũ quan tinh tế, mái tóc xanh màu nước biển đậm che đi đôi mắt u lạnh đến đáng sợ.

Tay anh giữ điếu thuốc vẫn còn tàn đỏ, khói thuốc bay trong không khí khiến ông ho mấy lần. Ông bình tĩnh bước lại gần, người kia liền nói, âm giọng mang chút lạnh lùng.

"Thế nào? Không để ai biết chứ?"

"Mọi việc đã xong thưa thiếu gia."

"Tốt, nhất định không thể để cho ai biết về bệnh tình của em ấy. Tôi có việc đi trước, ông cứ làm việc của mình đi còn tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản của ông sau."

"Vâng, thiếu gia đi cẩn thận."

Không nói gì thêm người đàn ông liền rời khỏi, vị bác sĩ thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Vị thiếu gia này quả thực rất đáng sợ.

Cánh cửa lại mở ra lần nữa, Lee Hanwoo bước vào, khóe miệng nâng lên cười nhàn nhạt khi thấy Taehyung cũng ở trong phòng. Kim Taehyung cũng không nói gì quay mặt đi chỗ khác, từ đầu đến cuối chỉ giữ một vẻ mặt không mấy hòa nhã cho lắm.

| taekook | ° lam dạ khúc° (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ