Jungkook hơi nhích người về phía trước nhưng vẫn cần Seokjin giúp đỡ vì thân thể đang trong giai đoạn mới hồi phục nên vẫn còn rất yếu. Xỏ đôi dép lê vào chân, Seokjin lấy áo khoác dày để ở ghế khoác vào cho cậu, nhưng vẫn thấy không yên tâm liền ra lời hỏi.
"Em thực sự không cần xe lăn chứ?"
"Lấy xe sẽ rất mất thời gian, chúng ta đi thôi anh."
"Được rồi, từ từ thôi."
Kim Seokjin dìu cậu đi qua dãy hành lang dài, vì là cuối đông nên thời tiết hơi lạnh, cũng vì thế mà mặt trời cũng không ấm hơn là bao nhưng cậu lại cảm thấy thật ấm áp. Vì sao ư? Tất nhiên là vì niềm vui khi sắp được gặp Taehyung rồi. Jungkook háo hức như một đứa trẻ trong ngày đầu tiên đi học. Bồi hồi có, hồi hộp có, có cả chút gì đó mong đợi bởi vì khoảnh khắc này cậu đã chờ đợi không biết bao lâu.
Seokjin dẫn cậu đến trước một căn phòng có ghi ở ngoài là 'Phòng chăm sóc đặc biệt'. Hơi nhíu mày, Jungkook quay sang nơi Seokjin đứng, ý muốn hỏi đây là đâu nhưng đã bị lời nói của Seokjin làm cho có chút không tin
"Taehyung ở trong đó, chỉ là thằng bé đang ngủ sâu hơn bình thường mà thôi."
Cậu liếc mắt qua khe cửa thấy một người đang nằm bất động trên giường, xung quanh toàn máy móc có cả nhịp tim đồ giống ở phòng cậu, tay phải còn truyền nước. Nếu không để ý chiếc máy kia thấy nhịp tim vẫn còn đập, thì cậu cũng ngỡ rằng người kia đã thực sự chết rồi.
"Trong lúc đợi em tỉnh lại thằng bé không cẩn thận nên bệnh thương hàn tái phát, lại thêm đứng ngoài bị cảm mạo, lúc đấy đã kiệt sức mà ngất."
Jungkook im lặng chỉ nghe những lời nói này mà lòng đau như rỉ máu. Trách bản thân tại sao không tỉnh dậy sớm một chút có lẽ Taehyung sẽ không như thế.
Đẩy nhẹ cánh cửa ra, cậu bước vào. Đỡ cậu ngồi xuống chiếc ghế gần đấy quay sang nói với Jungkook.
"Anh ở ngoài kia đợi, cần gì cứ gọi anh là được."
Jungkook gật nhẹ như hiểu ý rồi quay hướng ra chỗ Taehyung đang nằm. Cánh cửa đóng cạch một cái, im ắng lại bao trùm lên cả không gian khiến cậu cảm thấy bản thân thật nặng nề, rất khó chịu.
Gương mặt gầy rạc tiều tụy đi nhiều không còn sức xuân tươi trẻ như trước. Tóc mọc dài hơn đôi chút. Bờ môi kia cũng đã trắng bệch khô nứt nẻ không còn ấm nồng như lúc tỉnh nữa.
Cậu chút nữa đã không nhận ra Kim Taehyung.
Cầm bàn tay hơi ráp của hắn lên, Jungkook nghẹn ngào không nói lên lời.
"Taehyung, em thực sự rất nhớ anh."
Không có ai trả lời.
"Tae à, em xin lỗi đáng lẽ ra em nên tỉnh sớm hơn một chút nhưng anh không cần lo đâu, em sẽ đến thăm anh thường xuyên có được không?"
Lấy tay quệt hai hàng lệ sắp sửa rơi, cậu cười cười nhìn Taehyung vẫn không có chút gì khác thường.
Vùi mặt vào bàn tay ấy cậu một lần nữa khóc nức nở. Khóc cho đỡ nhớ. Khóc cho đỡ thương. Khóc cho sự giam cầm nơi ngục sâu tối tăm nay đã được giải thoát.
BẠN ĐANG ĐỌC
| taekook | ° lam dạ khúc° (Hoàn)
Fiksi PenggemarAu: geichan Thể loại: fanfiction, ngược, vườn trường - hiện đại, SE - 82 chap chính văn + HE - 3 extra Main CP : Kim Taehyung x Jeon Jungkook ~ Tôi không phải hoàng tử lại chẳng phải một vị vua cũng không phải một người ngửa tay hô mưa úp tay gọi...