Chương 23

3.8K 230 2
                                    

Edit: Jun

Tựa như dây gai sinh trưởng hoang dại trong vũng bùn đen đuốc, dây gai tua tủa, ở dưới đáy lòng không thấy được ánh sáng mặt trời, quấy đảo đến mức máu thịt mơ hồ.

Hướng Nam thống khổ che hai tai lại, che kín đến mức không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.

Nhưng sự đau đớn này, làm sao có thể so được với một phần vạn những gì mà Chu Cảnh đã trải qua.

Chu Cảnh trầm mặc đứng dậy, không nhanh không chậm bưng chậu đi ra ngoài cửa, từng bước, bước nông bước sâu. Mỗi một bước đều đạp lên trên tim Hướng Nam, mỗi một bước đều nhắc nhở Hướng Nam, thân thể này của thầy Chu đã tổn thương rồi, vĩnh viễn không thể khôi phục được.

Là cái kẻ tên Ân Hướng Bắc, kẻ phạm nhân tội lỗi không thể tha thứ kia, nhưng vì sao sâu trong đáy lòng y lại sợ hãi như vậy.

Không biết qua bao lâu.

Một giây, một đời người.

Kẽo kẹt___

Là tiếng Chu Cảnh đẩy cửa vào.

Hướng Nam căng thẳng trong lòng, co người thành một cục, nghe người ta bảo đó là tư thế của một người bị thiếu cảm giác an toàn đến cực điểm.

Chu Cảnh không phát hiện y không được ổn, cũng có thể là đã phát hiện ra nhưng không muốn nói gì.

Y khẽ mở miệng, run rẩy nói: "Thầy Chu, chân của thầy.... Không thể chữa khỏi sao?"

Giọng y cực nhỏ, cũng cực nhẹ.

Cho nên Chu Cảnh liền giả vờ mình không nghe thấy câu hỏi này, xem nhẹ cho nó qua đi.

"Anh đói bụng chưa, buổi chiều muốn ăn gì?"

"Gì cũng được, chỉ cần là thầy Chu làm, tôi sẽ thích hết." Hướng Nam rũ đầu, ngón tay vô thức vẽ loạn thành vòng trên đất.

Dáng vẻ này, thật khiến người ta dễ sinh ra cảm xúc trìu mến. Rõ ràng khổ người không nhỏ, cũng biết y chẳng phải trẻ con gì, nhưng nhìn Hướng Nam mất mát như vậy Chu Cảnh vẫn sẽ không nhịn được mà mềm lòng, không nhịn được mà gọi y đến bên cạnh, sau đó khẽ vuốt ve đỉnh đầu y.

Chu Cảnh thở dài một hơi thật nhẹ, rốt cuộc, nội tâm giãy giụa cũng khiến anh thỏa hiệp.

"Anh lại đây, giúp tôi rửa rau, hai người sẽ làm nhanh hơn một chút."

Hướng Nam nghe thấy thế, lập tức ngẩng đầu nhìn Chu Cảnh, đôi mắt hồn nhiên nói: "Tôi có thể sao?"

Chu Cảnh gật gật đầu, sau đó liền nghe thấy tiếng động Hướng Nam đi tới, mang theo bước chân vui sướng.

Anh nghĩ, biến thành như vậy cũng chưa chắc không phải không có lợi, ít nhất bi thương và vui sướng đều chỉ lướt qua trong nháy mắt, đau sẽ không đau lâu, lý do sung sướng cũng thật dễ dàng tìm được.

Bữa tối qua đi trong không khí hòa hợp.

Đêm nay, Chu Cảnh và Hướng Nam ngủ rất sâu, không mơ thấy nhau, đó là minh chứng tốt nhất.

[EDIT - HT][ĐM] Phản kháng hoàn mỹNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ