Chương 37

3.9K 244 23
                                    

Edit: Jun

Đoàn người vội vàng đến cũng vội vàng đi, từ đầu đến cuối thời gian chiếc trực thăng chạm đất không vượt quá hai phút.

Chu Cảnh được sắp xếp ngồi cùng Hướng Nam trên một chiếc trực thăng riêng, cho nên cảm xúc của Hướng Nam vẫn rất ổn định, giờ bay về thành phố N tiến hành hội chẩn trước để bệnh tình không chuyển biến xấu thêm một bước nào nữa.

Lần nghĩ cách cứu viện này, nhà họ Ân điều động hẳn ba chiếc trực thăng.

Để nhanh chóng trở về Chu Nghi và Văn Tín bây giờ cũng phải nhờ vào trực thăng bay vào thành phố N, để lại xe cho vệ sĩ xử lí sau.

Hai giờ sau, trực thăng đáp xuống sân thượng của một bệnh viện trong thành phố.

Chờ bọn họ là một nhóm bao gồm các chuyên gia của tất cả các khoa, vừa xuống máy bay, cả đoàn người vội vàng vây quanh cáng của Hướng Nam xem tình hình.

Hướng Nam bị quay cho phát hoảng, trong vô thức muốn nắm lấy cánh tay Chu Cảnh, nhưng y lại không thể động đậy thành ra chỉ có thể lo lắng suông, Chu Cảnh lập tức chủ động nắm tay y, nói: "Đây là bệnh viện, ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ thì anh mới có thể tốt lên."

Hướng Nam phát ra tiếng kêu đau đớn từ mũi, chớp chớp đôi mắt ướt át xem như đồng ý với Chu Cảnh.

Nhìn thấy hình ảnh này, Ân Lục Hợp vốn định sắp xếp Chu Cảnh ở chỗ khác cũng đành phải thôi, chấp nhận để Chu Cảnh ở lại bên cạnh Hướng Nam.

Trải qua một loạt kiểm tra và các chuyên gia hội chẩn, cuối cùng cũng xác định được nguyên nhân Hướng Nam phát bệnh.

Đúng như Chu Cảnh suy đoán, Hướng Nam phát bệnh lần này nguyên nhân chủ yếu là từ tai nạn giao thông khủng khiếp trên đường núi tháng rưỡi trước.

Hiện trường vụ tai nạn giao thông chưa bao giờ đích thân Chu Cảnh đến, nhưng căn cứ vào biểu hiện của Văn Tín, xe Ân Hướng Bắc hẳn là bị hủy hoàn toàn rồi, người ngồi trong xe khả năng còn sống mà bò ra ngoài chắc chỉ còn 1%.

Ai biết được Ân Hướng Bắc lại có ý chí và số mệnh người thường chẳng thể so bằng đến thế.

Y không chỉ còn sống mà bò ra, thậm chí còn đi bộ được cả một quãng đường rất xa, cuối cùng được người dân trên núi Lam Nhạc phát hiện.

Khi Chu Cảnh gặp được Ân Hướng Bắc, tai nạn đã xảy ra được ba ngày.

Trong ba ngày này y dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông, không có người giúp đỡ bò tới chỗ anh.

Nhưng chung quy y vẫn là con người, mà con người thì tuân theo quy luật tự nhiên sinh lão bệnh tử, ba ngày sau miệng vết thương chuyển biến xấu, máu chảy không ngừng, nếu không phải Chu Cảnh nhận ra y, hơn nữa còn giúp y tìm bác sĩ, khả năng cao là y sẽ không một tiếng động mà yên lặng chết trên núi.

Bệnh viện họp khẩn cấp, chủ trì cuộc họp giải thích nguyên nhân Ân Hướng Bắc mất trí nhớ cho tất cả những người đang đứng bên trong bao gồm cả Chu Cảnh: "Tuy rằng toàn bộ ngoại thương đã khỏi hẳn, nhưng máu bầm ở não trên thực tế vẫn luôn tồn tại, máu bầm chèn ép dây thần kinh, nên mới khiến bệnh nhân xuất hiện triệu chứng mất trí nhớ tạm thời."

[EDIT - HT][ĐM] Phản kháng hoàn mỹNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ