Chương 8 : Nắng

1.8K 106 6
                                    

Ngọn núi mang tên Xích Long đã tồn tại nơi đây như một biểu tượng của nước Chương. Nó rất nhỏ, nhưng không tầm thường.

Rất ít người đủ kiên nhẫn leo lên đây mà quan sát phong cảnh toàn thành đô, thật sự nó vô cùng cao, trừ những người tu luyện võ công, còn may ra. Nơi đây nhiều bụi rậm cây cối trăm năm, ban ngày vô cùng nóng, ban đêm vô cùng lạnh. Thời tiết thất thường, muốn nói ở còn khó, huống gì tìm đường xuống thôn ăn uống để sinh tồn.

Trên đỉnh có một tảng đá lớn vô cùng, và một xích đu làm bằng gỗ hoàn toàn không có một gốc cạnh nhọn nào. Khoảng đất giữa trung tâm đã được sang bằng phẳng cây cỏ, trả lại nơi luyện công cho Sát Tinh Vệ.

Thân thủ áo lam đang chăm chỉ luyện kiếm, nhìn qua không giống một sát thủ từng xuyên đêm hành nhiệm vụ. Y phục thường ngày của nàng là màu xanh lam, nếu không ai biết, nhìn vào sẽ giống một tiểu cô nương đang múa cho hội nhạc cung đình.

Hình ảnh chỉ che mắt, nhưng nếu để ý kỹ, từng đoạn kiếm không bình thường một chút nào. Nó thoát ẩn thoát hiện phát ra tia sáng cùng với màu áo của nàng.

Kiếm pháp là môn cao cường đã luyện tập suốt sáu năm, ngoài ra ma thuật, yêu thuật hay tà thuật độc dược nàng đều không học.

Ngay từ khi được Nhược Y cứu mạng, nàng chỉ được truyền mỗi môn kiếm pháp. Ngoài ra tất cả những thứ còn lại người kia đều lãng tránh không dạy nàng .

"Vệ , ngươi nên nhớ càng sâu vào yêu thuật càng khó thoát ra . Chỉ cần kiếm pháp ngươi cũng đủ giỏi xứng tầm thiên hạ ."

Câu nói này Sát Tinh Vệ luôn ghi nhớ, nhưng Nhược Y bản thân nàng lại có yêu thuật, sao lại không từ bỏ mà ra sức cấm nàng ?

Bài luyện công này vô cùng bạo, có thể một nhát kiếm của Sát Tinh Vệ sẽ làm một cây đại cổ thụ gãy đôi. Không phải kiếm bén thế nào, mà là tia nội công được phát ra truyền vào kiếm.

Sau vài giờ luyện công, nàng thu hồi kiếm và nghỉ chân trên tảng đá lớn quen thuộc. Nơi đây là một kỷ niệm vừa bất ngờ vừa sợ hãi đối với Sát Tinh Vệ, sáu năm trước, núi Xích Long này là nơi Nhược Y luyện yêu thuật. Sau mỗi lần luyện tập nàng đều đem theo vẻ mặt mệt mỏi về nhà, còn không thèm ngồi gần lấy Sát Tinh Vệ một chút ...

_______________

6 năm trước...
Sát Tinh Vệ vẫn còn là một nữ tử ôn nhu chân yếu tay mềm, một chút võ công cũng không có. Sau khi được Nhược Y cứu mạng, cưu mang, nàng đã dần thích nghi nhưng tinh thần và nỗi sợ vẫn chưa ổn định.

Cuộc sống cả hai dần qua ngày nhưng không có cảm giác thoải mái. Mỗi lần ban ngày hay trời nắng gắt, Sát Tinh Vệ đều để ý Nhược Y không hề ra ngoài, vì thế nàng cấm luôn cả Tinh Vệ. Mỗi khi Tinh Vệ muốn đi xuống khi chợ mua đồ, người kia sẽ cho A Cửu mua giúp.

Nếu cứng đầu nhất quyết đi cho bằng được thì Lã Tần Uy sẽ chắn đường, sẵn sàng dùng chút võ công hù nàng một cái theo mệnh lệnh Nhược Y.

Cho dù nàng gọi người kia là chủ nhân đi chăng nữa cũng không cứu vãn nỗi, vì nàng nghĩ Nhược Y chính là sợ nàng bỏ trốn. Nhưng chỉ là một phần ....

[BHTT - Tự viết] (Hoàn) Uy Bức Ước Thúc Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ