Chương 22 : Đau Lẫn Thương

1.4K 74 7
                                    

Buổi tối trời se lạnh, Tôn Đồng từ bên ngoài trở về nhà. Nàng ngồi xuống sofa uống một ly nước lọc rồi lên tiếng gọi :

"Này đâu rồi, nấu cho ta cái gì ăn đi ."

Mãi không nghe tiếng đáp trả, Tôn Đồng không vui đi tìm khắp nhà, chẳng thấy dấu vết của Tinh Vệ đâu :

"Hay là đổi ý trốn nợ rồi ?"

Thật ra Sát Tinh Vệ đang mò lên sân thượng cao vút rộng rãi, căn nghỉ dưỡng này chính là đầu tư vào vẻ đẹp. Nhìn quanh thị trận ít người này, dường như chỉ có chỗ nàng đứng là sáng nhất, làm cho tâm trạng vô cùng phức tạp.

Nếu Nhược Y nghĩ nàng đã chết, vậy thì có nổi điên mà tàn sát tất cả hay không ?

Hôm đó Sát Tinh Vệ được cứu sống như phép màu chắc chắn là do Nhược Y ngăn chặn vết thương. Nàng còn thấy ngọc thạch phát sáng, vậy là người kia thật sự đi tìm nàng ...

"Ngọc thạch ...? Phải rồi .."

Tinh Vệ thầm lẩm bẩm, sau đó xem lại hai bên hông, thường ngày để nó ở đó nhưng chợt nhận ra bản thân đang mặc đồ của hiện đại .

Vậy chiếc vòng ngọc đâu ?

Tinh Vệ giật mình, vội vàng chạy vào nhà để hỏi nữ nhân cao ngạo đó có đem đi mất hay không, thì cũng vừa lúc Tôn Đồng đến :

"Thì ra là ở đây. Này tên chết bầm ta gọi ngươi không nghe thấy sao?"

"Ngọc thạch tím đâu ? Chiếc vòng của ta, ngươi có đem đi hay không?"

Xem ra giọng điệu của người này còn vội vàng hơn cả Tôn Đồng nàng.
Tôn Đồng bị hối thúc, đôi mày nhíu lại :

"Hây ya .. ta không thấy ! Trên người của ngươi ban đầu vốn không thấy thứ gì ngoài thanh kiếm cả ."

Vậy là nó đã rơi mất, chắc chắn trước khi xuyên đến đây đã mất nên Tôn Đồng không thấy. Sát Tinh Vệ bất lực thở dài, ánh mắt xa xăm lo lắng ...

Vậy là mất, vậy là coi như tung tích của ta đã mất...
Tất cả sẽ nghĩ ta chết rồi sao ?

Nhìn Tinh Vệ hoang mang mệt mỏi, chắc hẳn là vật đó đối với Tinh Vệ rất quang trọng. Nhưng tại sao gương mặt trầm tư đó lại khiến Tôn Đồng để ý đến ? ...

                                 ***

Trong hoàng cung, căn phòng kia đều bị quăng hết đồ đạc xuống đất. Bàn ghế đều bị phá hoại đi cùng với tiếng gào thét đầy sát khí đau thương.

Nhược Y không tin vào mắt mình, với những hiện vật hôm qua, máu của Sát Tinh Vệ rơi từng đợt trên nền đất, ngọc thạch rơi tại đó ngừng phát sáng. Đồng nghĩa với việc đã hết sinh khí của Tinh Vệ. Đã chết...

Nàng không tin, không tin .

"Tại sao ? Tại sao lại xảy ra chuyện này ?"

Tâm can bùng phát, Nhược Y lại biến thành yêu nữ ngay hiện tại, điều này là cấm kỵ vì đây là hoàng cung, sẽ không tốt cho nàng. Nhưng ...

Giọt nước mắt mặn chát màu thủy tinh rơi xuống, lòng bây giờ đau như cắt, tim bóp chết từng đợt.
Tại sao Vệ của nàng lại ra ngoài vào đêm khuya ? Tại sao không còn tung tích ?

[BHTT - Tự viết] (Hoàn) Uy Bức Ước Thúc Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ