Chương 382: Ta đã nói ta giống người tốt

1.5K 120 1
                                    

Edit : Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Tầm mắt của Vu Hoan dạo qua một vòng trên người Mộc Tầm: "Tự ngươi đi theo ta hay là ta giết bọn họ rồi mang ngươi đi?"

Mộc Tầm hơi hơi sửng sốt.

Giây sau, Mộc Tầm gật đầu: "Không cần làm khó xử bọn họ."

"Mộc quản sự?" Hán tử cao ráo kinh hãi thất sắc, không khỏi gọi một tiếng.

Mộc quản sự đi với vị này rồi, theo những tình huống mà hắn biết đó, Mộc quản sự còn có thể sống sót trở về sao?

Khẳng định là không thể!

"Không sao, các ngươi đi về trước đi, đồ nhất định phải đưa về an toàn, hiểu không?" Mộc Tầm trấn định tự nhiên phân phó, giống như nàng ta chỉ đi ra ngoài ôn chuyện với bạn cũ đã lâu không gặp.

Hán tử cao ráo giật giật cánh môi, dư quang quét đến thiếu nữ đang ngồi trên đỉnh xe ngựa tươi cười âm trầm, yết hầu lăn lộn vài cái, dặn dò: "Mộc quản sự cẩn thận."

Mộc Tầm gật gật đầu, vỗ vỗ bờ vai hắn.

Vu Hoan nhảy xuống xe ngựa, vạt áo tung bay, giống như một đóa hoa xinh đẹp đang nở rộ.

Mộc Tầm đuổi theo bước chân Vu Hoan, rời khỏi phạm vi những người đó, một bóng người chợt xuất hiện bên người Vu Hoan.

Hắn giống như từ trống rỗng nhảy ra, trên người ẩn ẩn có cổ uy áp còn nặng hơn trên người Vu Hoan cô nương, làm nàng ta không dám thở mạnh.

Hắn ở trước phía trước nàng ta, nàng ta không nhìn thấy khuôn mặt hắn.

Nhưng mà nàng ta đã từng nghe nói, bên người Bách Lý Vu Hoan có một nam nhân áo tím rất lợi hại, dáng dấp thoáng như tiên nhân, phàm nhân không thể so sánh.

Nhớ đến, chắc là người nam nhân trước mặt này.

Vu Hoan dẫn Mộc Tầm đi được một khoảng cách, ngừng lại ở một bên dòng suối.

Nước suối chảy xuôi ầm ầm, trong trẻo thấy cả đáy, ánh mặt trời chiếu trên mặt nước làm mặt nước sáng lên óng ánh.

"Mộc Tầm..." Vu Hoan nhìn mặt nước, dùng giọng nói kiều mềm gọi hai chữ 'Mộc Tầm'.

Mộc Tầm vẫn là dáng vẻ trấn định như cũ, đôi tay ở phía trước người giao nhau.

"Ta chỉ có một vấn đề, trả lời ta, ngươi có thể an toàn rời đi." Vu Hoan xoay người, trên mặt mang theo cười nhạt.

"Vu Hoan cô nương mời nói."

"Thịnh Thế ở đâu?"

Trong lòng Mộc Tầm trầm xuống, quả nhiên là vấn đề này.

"Vu Hoan cô nương, thứ Mộc Tầm không có cách nào trả lời câu hỏi này." Chủ tử ở đâu, chỉ có một người biết.

Mộc Tầm vừa mới trả lời, cảm giác hít thở không thông đánh úp lại, cổ bị người ta bóp chặt.

Khuôn mặt của Vu Hoan phóng đại trong mắt Mộc Tầm.

Biểu cảm trên mặt Vu Hoan tàn nhẫn, âm lãnh, nhưng lại mang theo vài phần hài hước, trào phúng.

(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc LinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ