Chương 216: Giết ta chẳng phải càng tốt

1.8K 144 10
                                    

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

"Chi chi chi! Chi chi chi!"

Vu Hoan ngủ rất ngon, bị âm thanh của thú nhỏ 'chi chi' kịch liệt đánh thức, Vu Hoan xoa nguyệt Thái Dương, nằm trên giường nhìn thú nhỏ đang muốn nhảy lên giường, mặt mày âm trầm.

Đêm hôm khuya khoắc, kêu cái quỷ gì hả?

"Chi chi chi chi!" Thú nhỏ ngẩng đầu nhìn Vu Hoan sau đó quay đầu về phía cửa.

Vu Hoan suy tư, mới thử hỏi: "Cùng ngươi đi ra ngoài?"

"Chi chi chi!!" Thú nhỏ điên cuồng gật đầu.

Vu Hoan nhìn sắc trời bên ngoài, hẳn là đã hơn nửa đêm, bây giờ ra ngoài làm gì?

"Đừng nháo, đi ngủ đi." Vu Hoan kéo chăn bọc hết người lại.

"Chi chi chi chi chi chi!" Thú nhỏ nóng nảy, nhảy nhảy muốn phóng lên giường Vu Hoan.

Thú nhỏ vừa nhảy vừa 'chi chi' liên tục, Vu Hoan bò bò trên giường một chút, cơn buồn ngủ bị nó đánh tan mất, mặc áo khoác liền đi ra ngoài.

Thiên Khuyết Kiếm đang dựa vào mép giường run lên, ẩn thân đi theo.

"Chi chi chi!" Chân ngắn của thú nhỏ không theo kịp Vu Hoan, không khỏi có chút ủy khuất.

Ngoài cửa đen tuyền, có chút an tĩnh, Vu Hoan ngáp một cái, chờ thú nhỏ bò ra khỏi bậc cửa.

"Chi chi..." Thú nhỏ nhanh chóng chạy ra trước Vu Hoan dẫn đường.

Thú nhỏ dẫn Vu Hoan trực tiếp ra khỏi căn nhà, thẳng đến trên đường cái.

Vu Hoan cạn lời, nàng thật là điên rồi, mới đi ngoài với nó.

Nhìn thú nhỏ phía trước bay nhanh như chạy trốn, trong lòng Vu Hoan thở dài, không tình nguyện theo ở phía sau nó.

Xuyên qua mấy con phố, Vu Hoan liền cảm thấy kiến trúc phía trước có chút quen thuộc, chờ nàng nhìn thấy cửa nhỏ kia, liền biết vì sao lại quen mắt.

Mẹ nó đây là cửa thông qua chợ đen mà!

Thủ vệ kia thấy Vu Hoan đi đến, đầu tiên đánh giá một chút mới hỏi: "Cô nương muốn đi ra ngoài sao?"

Vu Hoan nhìn thú nhỏ nôn nóng dùng móng vuốt cào cào cánh cửa, hơi hơi gật đầu.

Thủ vệ cũng không hỏi nhiều, mở cửa cho Vu Hoan.

Lần trước Đông Phương Tú đã dẫn Vu Hoan ra ngoài một lần, cũng là người này mở cửa, đương nhiên hắn nhớ rõ Vu Hoan.

Bước vào chợ đen, Vu Hoan sợ những người trên đường dẫm nát thú nhỏ, liền ôm nó vào trong lòng, để cho nó chỉ đường.

Chợ đen là một con phố, thẳng đi đến ra ngoài ngoại ô. Thú nhỏ chỉ đường cũng là như thế, nàng nhanh chóng ra khỏi chợ đen, thú nhỏ còn chỉ vào phía trước.

"Ta thật sự là điên rồi." Vu Hoan lẩm bẩm một tiếng, đang muốn tiếp tục đi về phía trước, thân hình đột nhiên bị người qua đường đụng phải một chút, một cái lảo đảo, hướng tới bên cạnh ngã xuống.

(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc LinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ