Chương 74

1.5K 165 8
                                    

Bảo Bình đã dặn, không được tỏ ra yếu đuối, phải tìm cách mà vùng lên để người ta biết mà không tiện bề bắt nạt. Cự Giải cô làm sao có lá gan lớn như vậy, cảm thấy rất khó tiếp thu, chỉ muốn tránh mặt cho yên chuyện. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, cô càng nhún nhường thì Hồng càng được nước làm tới.

Mọi chuyện cứ dây dưa không hồi kết, cũng đều là do bản tính nhu nhược của cô. Cự Giải thầm trách bản thân ngàn lần, năm đó cũng vì cô quá yếu đuối, mới bị oan ức đến mức rời đi mà không dám gặp Thiên Yết lần cuối.

Cự Giải cẩn thận nhìn khuôn mặt hoá trắng hoá xanh của Hồng, rõ ràng cô ta đang rất sốc. Nói hả dạ thì quá là xấu xa, nhưng Cự Giải cô thật sự cảm thấy rất thoả mãn.

-Vậy mà nói là biết rõ lắm, hoá ra cũng chỉ là hữu danh vô thực!-Cự Giải càng nói càng cảm thấy ngưỡng mộ bản thân.

Cự Giải hừ mạnh, sỗ sàng bước tới đẩy vai Hồng sang một bên, đi một nước không thèm quay lại. Cứ dùng dằng thế này mãi Cự Giải thật không thể nào chịu nổi. Cô về chỗ ngồi, liếc nhìn lên bàn nhất, thấy Thiên Yết vẫn đang vô tư chơi cờ caro với Bạch Dương.

Cậu ta vẫn còn đang vui vẻ lắm, thắng được một đường năm ô, sau đó quăng bút vỗ tay bôm bốp, Bạch Dương tức giận liền đánh vào vai cậu một cái. Cự Giải chán nản thở dài, nằm dài người lên bàn, suy tính đủ chuyện. Đúng là từ trước tới giờ cô quá hiền lành, đã để Hồng muốn làm gì thì làm, đổi trắng thay đen ăn không nói có.

Bụng cô đầy lửa giận, cứ cái đà này một cái miệng cũng không thắng nổi trăm người bị cô ta dắt mũi. Cự Giải ngồi chống cằm suy tính, bản thân phải làm gì đó, dứt khoát một lần cho rõ, không để cô ta mỗi lúc một làm càng được.

...

Gần hai tuần hôn mê trong bệnh viện, cuối cùng Nhân Mã cũng tỉnh lại.

Lúc lấy lại ý thức, trước mắt cậu là một màu trắng xoá lạnh lẽo, mùi thuốc ngập vào khoang mũi. Cả người đau nhức, cậu khó khăn nhấc tay lên, phát hiện mu bàn tay đang cố định kim tiêm truyền dịch. Tay kia thì được băng bó kĩ lưỡng, gần như khiến cậu không có cảm giác.

Đầu Nhân Mã đau như búa bổ. Cậu không thể ngồi dậy nổi, chỉ đành nghiêng đầu nhìn quanh quất xung quanh. Đây hẳn là bệnh viện. Trước khi ngất đi, cậu đã bị một chiếc xe hơi màu trắng tông phải, trời đất như đảo lộn, cố cầm cự cho đến khi xe cấp cứu lăn bánh đến bệnh viện, không chịu nổi nữa, Nhân Mã ngất đi lúc nào không hay.

Cũng không biết là ngủ ở đây được bao lâu rồi.

Cổ họng khô khốc, Nhân Mã không thể lên tiếng, chỉ có thể phát ra hơi khàn đặc. Cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang. Có tiếng mở cửa. Mắt chưa thấy người, đã nghe giọng của Song Tử thăng lên đến nốt tám.

-Nhân Mã tỉnh rồi!

Vất vả lắm mới ngồi dậy được, còn phải để bác sĩ kiểm tra sơ bộ. Cậu nhìn qua khung cửa, thấy bác sĩ nói gì đó với Song Tử, cậu gật đầu lia lịa, miệng cười toe toét.

Nghe dặn dò xong, cậu đẩy cửa bước vào, kéo ghế ngồi gần giường.

-Tao báo cho cô chú với đám bạn bè rồi, chắc tầm chiều tối cô chú mới tới được. Chủ nhật tuần này tụi kia cũng sẽ tới thăm mày một chuyến!

[12 chòm sao - Editing] Tiếng Mưa RơiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ