Thời cơ đến, tôi sẽ chủ động ra gặp cô

81 7 0
                                    

"Ôi mẹ tôi ơi, đúng là ban ngày không thể nói người buổi tối không thể nói quỷ, cái miệng của mình cũng quá độc rồi!"

Khả Như nhìn một nam một nữ cách đó không xa đang tựa sát lẫn nhau, trong mắt cũng có thể phun ra lửa.

Lâm Vỹ Dạ phục hồi tinh thần lại, theo ánh mắt cô ấy nhìn sang, chỉ thấy Midu đang kéo cánh tay của Trường Giang, tư thái rất là thân mật.

Cố Quân Nhi dường như ngẩng đầu nói câu gì, Trường Giang lập tức ngồi xổm người xuống kiểm tra chân cô ta, tốc độ phản ứng kia, thật đúng là ân cần.

Midu nũng nịu dậm chân, Trường Giang lập tức lộ ra một nụ cười cưng chiều, bất đắc dĩ đứng dậy, hai người cùng đi vào một cửa hàng trang sức.

"Bọn họ đi đến cửa hàng trang sức làm gì?"

Khả Như đột nhiên ý thức được một chuyện:

"Học trưởng Võ sẽ không phải thật sự muốn kết hôn với đóa bạch liên hoa kia chứ?".

Lâm Vỹ Dạ thu hồi ánh mắt, thần sắc nhàn nhạt:

"Là muốn kết hôn"

Đã kéo dài hơn sáu năm rồi, nếu như không phải là bởi vì cô, sợ rằng Midu vào sáu năm trước đã là mợ Võ rồi.

"Vỹ Dạ, đi, chúng ta cũng đi." Khả Như liền kéo tay cô đi.

Lâm Vỹ Dạ bị kéo lảo đảo hai bước, đụng đến vết thương giữa ngực đau đến mức khiến cô nhíu mày một cái, vội vàng kéo Khả Như lại:

"Chúng ta đi tiệm trang sức làm gì?"

Bây giờ cô không có tiền, cửa hàng trang sức đó là cửa hàng xa xỉ phẩm cao cấp. E rằng viên gạch lát bên trong cô cũng không mua nổi, đi vào để mất mặt sao?

Khả Như khí thế hùng hồn, nói:

"Cậu giúp bố mình lấy được khoản đầu tư lớn như vậy, làm sao không thể có chút gì trả lễ cho cậu được?".

"Khả Như, thật sự không cần, mình không muốn đối mặt cùng bọn họ."

"Không được!"

Khả Như kiên trì nói:

"Vỹ Dạ, cậu càng nhượng bộ, gã đàn ông cặn bã kia và con ả bạch liên hoa sẽ càng quá đáng hơn thôi! Cậu yên tâm, có mình ở đây. Mình ngược lại muốn nhìn xem con ả bạch liên hoa kia hôm nay có thể diễn cái gì!".

Khả Như khí lực lớn, không nói lời gì liền kéo Lâm Vỹ Dạ đến gần cửa tiệm trang sức nọ.

Người bán hàng trong tiệm vội vàng đón các cô:

"Hai cô muốn xem trang sức gì ạ?"

Khả Như vung tay lên:

"Tôi muốn món trang sức đắt tiền nhất trong tiệm các người, nhớ, đắt tiền nhất"

Người bán hàng dường như là lần đầu tiên nghe được yêu cầu như vậy, hơi ngẩn người:

"Nhưng mà... Món đắt nhất trong tiệm chúng tôi là dành cho tình nhân. Hai cô đây cũng không phải là tình nhân..."

Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời (Chuyển ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ