Midu kéo cánh tay của Trường Giang, khóc lóc nói:
"Trường Giang, anh cứ mặc cho cô ta bôi bác em như vậy sao?"
Khả Như nhìn phản ứng của cô ta như vậy, cũng biết mình suy đoán không có sai, cô ấy tiếp tục ép hỏi:
"Cô Đặng, nếu như cô trong sạch, tại sao không dám cùng tôi đi bệnh viện tra hồ sơ bệnh lý chứ ?".
"Đủ rồi!"
Trường Giang lên tiếng cắt ngang.
Khả Như không phục:
"Học trưởng Võ, trước kia anh là một người tài hoa biết bao, tại sao phải thích một người như vậy chứ? Phàm là còn có chút đầu óc, anh cứ tự mình đến bệnh viện tra một chút thì cái gì cũng biết!".
Trường Giang trầm mặt, cong môi, hồi lâu mới lên tiếng:
"Tôi tin tưởng Midu"
"Ha!"
Khả Như cười gắn:
"Anh tin tưởng cô ta? Anh có phải bị đần hay không?"
Trường Giang nói:
"Cô Trần, hôm nay gây đủ chưa? Nể tình chúng ta học chung trường, tôi cùng bố cô cũng có làm ăn qua lại với nhau, hôm nay không so đo với cô, nhưng tôi nhượng bộ không có nghĩa là cô càng được nước lấn tới!"
"Tôi được nước lẩn tới? Tôi..."
"Được rồi Khả Như" Lâm Vỹ Dạ kéo cô ấy lại:
"Được rồi, đã quá khó chịu rồi"
Khả Như lúc này mới phát hiện, trong tiệm mới vừa rồi huyên náo quá dữ, nhân viên bán hàng cũng không dám khuyên, ai nấy đứng ở một bên cũng không dám lên tiếng. Người đi đường bên ngoài cũng không ít người chú ý tới động tĩnh trong tiệm, xôn xao tò mò kéo đến, lúc này cửa tiệm trang sức đã bu đầy người.
Khả Như tức hừ hừ nói:
"Được, tôi nể mặt Vỹ Dạ, hôm nay không lột bộ mặt thật của cô ra. Cô Tôn, cô tự thu xếp ổn thỏa. Còn có anh, Trường Giang, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, tương lai cô ta không sinh con được, anh đừng có quay lại tìm Lâm Vỹ Dạ mà khóc!"
Khả Như kéo Lâm Vỹ Dạ lách ra một đường từ trong đám người đang vây xem kia rời khỏi tiệm trang sức.
Đi mãi đến lúc ra xa, xác nhận sau lưng cũng không có ai theo, Khả Như mới ngừng lại.
Cô ấy thở dài một cái, hết sức không hiểu nói: "Mình không rõ, học trưởng Võ sao lại thành cái dạng như bây giờ?"
Lâm Vỹ Dạ cười khổ:
"Mình cũng không rõ".
"Được rồi, hôm nay thật là tức chết mình mà. Sau này chúng ta không để ý tới anh ta nữa, sải bước đi về phía trước! Đúng rồi, hôm nay mình vừa lúc phải đi gặp mấy người bạn. Đều là những người rất lạc quan hướng ngoại, mình giới thiệu cho cậu!".
Lâm Vỹ Dạ muốn cự tuyệt:
"Không cần, mình không đi đâu"
Nhưng tính đại tiểu thư của Khả Như trỗi dậy, chín con trâu cũng kéo không đi, cô ấy kéo cánh tay cô nhét cô vào trong xe, đạp cần ga một cái đi thẳng đến mục tiêu:
BẠN ĐANG ĐỌC
Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời (Chuyển ver)
Ficción GeneralTrích:Lâm Vỹ Dạ và Trường Giang là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, yêu nhau và cưới nhau thuận lợi như được ông trời sắp đặt. Nhưng rồi vào năm Trường Giang 23 tuổi, bố mẹ mất, công ty mất. Tất cả đều mất do chính nhà họ Lâm gây nên. Còn cô nă...