Lúc họp xong đã gần tám giờ tối.
Lúc Lâm Vỹ Dạ đi ra khỏi công ty, ngửa đầu nhìn sao trên khắp bầu trời thở ra một hơi thật dài.
Tôn Bảo thay đổi công ty càng sâu hơn so với cô tưởng tượng, hôm nay lúc họp cô mới biết được, một ít công nhân viên kỳ cựu theo bố từ trước đều bị Tôn Bảo lấy các loại các lý do sa thải, bây giờ phần lớn nhân viên đều là sau này ông ta lần nữa thông báo tuyển dụng.
Thế nhưng ánh mắt của ông ta thật sự là không dám khen tặng, dùng lương cao tuyển vào một nhóm không có năng lực, công ty bị những người này quản lý, không đi xuống dốc mới là lạ.
Cũng may là sản nghiệp của nhà họ Lâm cùng nhà họ Võ cộng lại thật sự rất lớn, mới có thể chống chọi được sáu năm, nếu cứ như vậy đưa ra công ty thị trường, sợ rằng ba năm đều cũng không chống đỡ nổi đã phải đóng cửa.
(Tan làm rồi à? Anh ở cửa quán cà phê phía nam cách công ty không xa chờ em.)
Sau khi Lâm Vỹ Dạ nhận được tin nhắn của Tiên Sinh thì vội đi đến chỗ anh nói.
Quán cà phê kia cô biết, mặt tiền cửa hàng không lớn, thế nhưng vị cà phê rất tốt, tên của quán cũng rất êm tai, là "Suối nhỏ trong lòng".
Trước kia lúc cô vẫn còn đang đi học, mỗi lần phải học thêm để thi cuối kỳ, Trường Giang sẽ đưa cô vào trong đó, vừa uống cà phê cho tỉnh táo, vừa nâng tinh thần nghe Trường Giang giảng đề cho cô.
Lúc cô đến liếc mắt đã thấy Tiên Sinh gầy gò thật cao đứng ở dưới ngọn đèn ở cửa quán cà phê, ngọn đèn kéo bóng dáng của anh thật dài trên mặt đất, anh dựa lưng vào cột đèn đường, cúi đầu nhìn bóng mình, không biết đang nghĩ gì.
Cô đi tới, nhẹ giọng nói:
"Chờ rất lâu rồi à?"
Tiên Sinh phục hồi tinh thần lại, dịu dàng sờ sờ mặt của cô:
"Có mệt không?"
"Không mệt".
"Có muốn uống cà phê ở đây không? Trước kia em thích uống nhất là Thái phi tròn nhân Latte, anh đi mua cho em Coffee Hazelnut Latte."
Lâm Vỹ Dạ lại càng hoảng sợ, vội kéo tay anh:
"Anh đừng đi!"
"Làm sao vậy?"
Lâm Vỹ Dạ cảnh giác quay lại nhìn một chút, sau khi xác định chủ tiệm cà phê không phát hiện ra bọn họ, cô kéo Tiên Sinh chạy thật nhanh.
Cô chạy một đoạn đường dài dài, Tiên Sinh ngoan ngoãn bị cô lôi kéo, lúc ngừng lại trên mặt vẫn đang cười.
Lâm Vỹ Dạ giải thích với anh:
"Cái quán cà phê này... Anh nên biết chứ? Trường Giang đã dẫn em tới rất nhiều lần, chủ tiệm đều quen em và anh ấy. Nếu như anh đi vào, cô ấy nhất định sẽ nhận lầm anh thành Trường Giang, đến lúc đó thân phận của anh sẽ không dối gạt được!".
Tiên Sinh cười khẽ, xem cô thở hồng hộc, kéo cô dựa vào ngực mình:
"Đừng nói vội quá, cứ chậm rãi thôi"
BẠN ĐANG ĐỌC
Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời (Chuyển ver)
General FictionTrích:Lâm Vỹ Dạ và Trường Giang là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, yêu nhau và cưới nhau thuận lợi như được ông trời sắp đặt. Nhưng rồi vào năm Trường Giang 23 tuổi, bố mẹ mất, công ty mất. Tất cả đều mất do chính nhà họ Lâm gây nên. Còn cô nă...