Tôn Uyển Hà không nhịn được, nước mắt ầm ầm chảy xuống, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ của cậu bé, giọng nói nghẹn ngào:
"Không sao, bà ngoài không đau, nhóc Dương ngoan quá"
Bà ngẩng đầu lên nói với Lâm Vỹ Dạ:
"Đứa nhỏ này, sao dáng dấp giống với Trường Giang như đúc vậy."
Lâm Vỹ Dạ gật đầu, điểm này cô không giấu diếm.
Chuyện giữa cô và Trường Giang, cho dù ai thích cũng được, ai hận cũng được, trở thành người xa lạ cũng tốt, cô đều không muốn liên lụy đến con cái.
Trường Giang đúng là bố đẻ của Dương và Minh Nguyệt, cô vẫn luôn nói với bạn nhỏ từ đầu, tương lại bọn nhỏ chọn thế nào là tự do của chúng nó.
Minh Nguyệt trong ngực cũng rất vui vẻ, cô bé duỗi bàn tay nhỏ quơ quơ trong không trung, Tôn Uyển Hà duỗi một ngón tay ra, bị bàn tay nhỏ của cô bé nắm lấy, hai bà cháu liền cười đến vui vẻ.
Tôn Uyển Hà hít một hơi, nói:
"Con bé này trông rất giống con"
"Giống con, cũng giống bố của nó."
Lâm Vỹ Dạ cười khổ nói:
"Đại khái là gen nhà họ Võ tương đối mạnh, cho nên nhà chúng ta có chút thiệt thòi"
Tôn Uyển Hà nín khóc mỉm cười, an ủi cô:
"Không sao, mặc kệ lớn lên giống ai, đều là con của con. Với cả dáng dấp của Trường Giang cũng không tệ, đúng là... Haiz, hồ đồ rồi"
"Không sao đâu mẹ, sau này anh ấy là anh ấy, con là con, con có thể chăm sóc lũ nhỏ"
"Lần đầu làm mẹ đều như mò đã qua sông, bây giờ mẹ tìm bác sĩ xin xuất viện, một mình con chăm hai đứa nhỏ nhất định rất vất vả, mẹ phải giúp con, chính con còn là trẻ con ấy, sao chăm được hai cục cưng này chứ.."
Lâm Vỹ Dạ vội vàng ngăn cản bà:
"Mẹ, con đã hai mươi sáu rồi."
"Hai mươi sáu cũng là trẻ con"
Tôn Uyển Hà không khỏi cười khổ một tiếng:
"Dạ của mẹ đã hai mươi sáu rồi, trong trí nhớ của mẹ, con vẫn là cô gái nhỏ tính tình bốc đồng, nói muốn học thiết kế trang sức, một mình chạy tới Milan, một đứa con gái như con lại tha hương nơi đất khách quê người, bố của con lo đến đêm ngủ không yên. Cũng may lúc đó có Trường Giang, nó có thể thường xuyên qua chăm con một chút..."
Tôn Uyển Hà nói tới đây đột nhiên ngừng lại, vội vàng nói bù:
"Được rồi, được rồi, không nói nó nữa, đều là chuyện quá khứ rồi, Dạ à, vậy bây giờ con tính thế nào?"
"Làm xong thủ tục ly hôn với Trường Giang, nếu không làm thì con chỉ sợ Midu lại có ý đồ xấu"
Tôn Uyển Hà gật đầu:
"Dạ à, chuyện này... rốt cuộc đều tại mẹ, nếu như không phải mẹ một lòng muốn giúp cậu con, tâm huyết cả đời của bố con cũng sẽ không bị nó cướp đi, bây giờ không biết còn lại bao nhiêu?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời (Chuyển ver)
Genel KurguTrích:Lâm Vỹ Dạ và Trường Giang là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, yêu nhau và cưới nhau thuận lợi như được ông trời sắp đặt. Nhưng rồi vào năm Trường Giang 23 tuổi, bố mẹ mất, công ty mất. Tất cả đều mất do chính nhà họ Lâm gây nên. Còn cô nă...