Me and my broken heart

1.6K 167 43
                                    

Một người lúc cáu lên sẽ nói rất nhiều, sẽ bất giác phun ra những lời như dao lam cứa vào tim người nghe.

Còn một người lúc nóng giận sẽ im lặng, mặc kệ mọi thứ bên tai, không nói gì cả.

Jihoon thuộc kiểu thứ hai, vì cậu nghĩ rằng lời nói lúc tức giận sẽ chẳng hay ho gì, thà im lặng để không làm tổn thương nhau còn hơn. Vì một khi cậu đã nói, cậu sẽ nói một cách rất cay nghiệt, và thế là mọi thứ nát tan.

Nhưng Soonyoung không như thế, anh lại thuộc kiểu thứ nhất, và dù cho những lời anh buông ra không phải cố tình, và dù cho sau đó anh có nói xin lỗi, nhưng dao lam rạch qua đã tạo vết thương, chảy máu rồi còn đâu.

***

Jihoon và Soonyoung gặp nhau trong một quán bar. Jihoon là một nhạc sĩ ít danh tiếng, những bài hát của cậu bán ra đủ để trang trải tiền nhà, tiền ăn, cộng thêm công việc làm nhạc cho một công ty quảng cáo thì mới dư dả được một chút. Soonyoung là nhân viên văn phòng bình thường như bao người khác. Điểm chung duy nhất, cả hai đều là gay, và nói thêm rằng quán bar hai người đến là gay bar. Chỉ bằng một ánh mắt, một cái nhếch môi cười, hai người kéo nhau vào khách sạn gần đó, tình một đêm. Nhưng đó chưa phải là kết thúc, sáng hôm sau, Soonyoung chủ động trao đổi số điện thoại với Jihoon, rằng thử gặp nhau vài lần đi, nếu hợp thì hẹn hò, lý do là anh thấy cậu rất hợp với mình trong chuyện ấy, ngoại hình cũng hợp. Thế là Jihoon đồng ý.

Hẹn hò được một thời gian thì Soonyoung rủ cậu về nhà mình sống chung tiện cho sinh hoạt. Jihoon không từ chối, căn nhà cậu đang ở cũng cho một người quen thuê tạm. Và cuộc sống sau khi ở chung thay đổi nhiều lắm, vui vẻ có, nhưng thất vọng cũng nhiều.

Thời điểm còn hẹn hò đương nhiên sẽ phô ra những điểm hay điểm tốt của bản thân, về sống cùng nhau mới biết, người kia so với tưởng tượng thì khác nhiều lắm. Soonyoung khá kỹ tính, không thuận mắt cái gì liền cằn nhà cằn nhằn một lúc lâu. Ví dụ như mấy đồ dùng sinh hoạt trong nhà anh thường là màu xanh lam vì anh thích màu đó, tự nhiên Jihoon mang đến cái cốc rồi mua bàn chải màu xanh lá, anh liền nhíu mày cằn nhằn, 'nhìn phòng tắm toàn màu trắng với màu xanh lam đẹp như thế, em mua cái bàn chải màu xanh lá trông lạc quẻ ghê, cả cái cốc màu nâu của em nữa...' Jihoon bật cười trong bụng, xanh nào chả là xanh, mua một cái cùng màu lỡ dùng nhầm của nhau thì sao? Chưa hết, làm công ty thì đâu tránh được những bữa liên hoan, tửu lượng Soonyoung rất kém, ba chén đã ngắc ngư, và cứ mỗi lần liên hoan về đều quậy tung cả phòng khách. Hết ngồi lảm nhảm mắng mỏ mấy ông sếp cậy quyền thế thích bắt nạt nhân viên rồi lại đi soi xem nhà cửa có chỗ nào bẩn không, bẩn chỗ nào kêu Jihoon phải dọn ngay chỗ ấy, không thấy cậu liền lảo đảo tự lấy cây lau nhà dọn dẹp (tất nhiên kết quả là chỗ đó còn bẩn hơn). Ưu điểm duy nhất là sau khi được cậu cho uống canh giải rượu thì rất ngoan ngoãn nằm ở sô pha vì cậu không thích nằm cùng người có mùi rượu. Nhiều hôm Jihoon thấy tội nghiệp định kéo vào phòng thì bị anh hất ra, lại bắt đầu càu nhàu 'anh thích ngủ chỗ nào thì ngủ, nếu em kêu anh vào giường nằm thì em ra sô pha, chọn đi' và ti tỉ những câu trời ơi khác nữa cậu không nhớ rõ. Ừ thì mấy chuyện này chưa phải là gì to tát, vì sau những lần Soonyoung nói nhiều như thế Jihoon chỉ im lặng, và hình như vì cậu im lặng nên anh càng nghĩ là cậu thấy anh nói không sai. Lần gần đây nhất Jihoon cãi lại lời Soonyoung nói là sau bữa tối, anh chịu trách nhiệm rửa bát, đang dở tay thì có điện thoại nên anh để đó chạy đi nghe, vì liên quan đến công việc nên cứ thế vào phòng ngồi lúi húi trước máy tính gửi tài liệu qua cho người kia. Jihoon thấy vậy mới vào bếp giúp anh rửa bát, nhìn một bồn đầy xà phòng không khỏi ngán ngẩm, rõ là style rửa bát của hai người cũng rất khác nhau. Jihoon thì sẽ để một bồn không nước và một bồn có nước để rửa như bao người bình thường hay rửa kiểu đó, còn Soonyoung thì lại để một bồn đã đổ đầy nước và nước rửa chén vào tạo bọt, một bồn nước sạch tráng qua. Vừa mới thò tay vào định lấy thứ gì đó lên để rửa thì Jihoon liền kêu á một tiếng, con dao gọt hoa quả chẳng hiểu vì sao cũng nằm trong này xoẹt một đường qua hai ngón tay cậu, chảy máu. Soonyoung vừa gửi xong mail đi ra, thấy cậu loay hoay lấy urgo dán quanh ngón tay mới kinh ngạc hỏi.

Soonhoon's oneshotNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ