"Jihoonie, làm bạn với tớ đi."
"Không thích."
"Tớ biết rồi."
Soonyoung cười hềnh hệch tiện tay véo má Jihoon một cái rồi chạy về chỗ ngồi. Từ năm lớp 3 đến bây giờ là lớp 11, cũng đã tám năm trời là bạn bè nhưng có một người vẫn cố chấp không chịu nhận người kia là bạn mình. Nghe có vẻ kì quặc nhưng vì hai người trong cuộc cảm thấy thú vị với mối quan hệ kéo đẩy này nên suốt bao nhiêu năm qua vẫn dính lấy nhau như sam. Soonyoung có rất nhiều bạn bè, và nếu hỏi ai là người bạn thân nhất của hắn thì câu trả lời chỉ có cái tên Lee Jihoon. Nhưng Jihoon thì ngược lại, những cái tên trong danh sách bạn bè của cậu sẽ không có tên Kwon Soonyoung, còn nếu hỏi Soonyoung là sự tồn tại thế nào với cậu ấy à, là cục kẹo cao su, là tóc trên đầu, là móng tay, là mũ lưỡi trai... Tùy thời điểm tâm trạng lên xuống của Jihoon mà cậu sẽ trả lời một kiểu, nhưng chung quy lại nếu không có Soonyoung, cuộc đời cậu sẽ cảm thấy thiêu thiếu thứ gì đó.
Jihoon chuyển trường từ năm lớp 3, vào lớp có Soonyoung đang là lớp trưởng. Mọi chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu hôm đó Jihoon không lơ đễnh làm một bài kiểm tra toán chỉ được 7,5 điểm. Soonyoung là người phát bài, không khó để hắn nhận thấy sự thất vọng trong mắt cậu bạn mới chuyển đến. Thân là lớp trưởng, lúc đó Soonyoung đã nghĩ an ủi bạn là một việc nên làm , thế nên lúc ra về hắn đã lân la tiếp cận Jihoon.
"Cậu...là Jihoon nhỉ?"
"Ừ?"
Mọi người lục tục ra về gần hết, Jihoon từ tốn cất sách vở vào cặp cũng chuẩn bị đứng lên thì bỗng nhiên một người tiến lại đứng cạnh bàn cậu hỏi tên. Cậu cũng biết đây là lớp trưởng, nhưng tự nhiên lại nhân lúc không có ai đến hỏi thăm, cậu đã làm gì sai sao?
"Cậu đừng buồn nhé, điểm số dù quan trọng nhưng dù sao cũng không phải bài kiểm tra giữa kì hay cuối kì. Lần sau cố gắng hơn là được."
"Nhưng mà...tớ có buồn đâu."
Thực ra Jihoon có hơi buồn một chút, nhưng cũng không đến nỗi phải để một cậu bạn không thân đến an ủi như này. Không phải cậu cố tỏ ra mạnh mẽ, chẳng qua một con điểm chưa được cao này đối với cậu chỉ là vết muỗi đốt, hơi ngứa nhưng không lâu, sau vài ba phút liền ổn thôi.
"A, vậy thì...càng tốt." Soonyoung hơi quê, gãi tai tìm cách qua chuyện. "Cậu...làm bạn với tớ nhé?"
"Không thích."
"Ơ, tại sao?"
Lúc đó chính Soonyoung cũng không biết vì sao mình lại chữa cháy bằng cách ngỏ lời kết bạn với Jihoon, hay Jihoon cũng không hiểu vì sao mình lại từ chối thẳng thừng hắn như thế. Có lẽ là vì vẻ mặt Soonyoung khi bị cậu từ chối rất thú vị nên kể từ đó về sau mỗi lần hắn hỏi 'Chúng ta là bạn rồi phải không?' liền nhận được câu trả lời 'Từ khi nào vậy?' hay 'Không có chuyện đó đâu'... Cứ cho không phải bạn bè đi, nhưng cái cách hai người vẫn học chung lớp với nhau đến tận giờ cũng là một loại duyên phận thần kì rồi.
Nhà của Jihoon và Soonyoung ở trên một cung đường, cách một trạm xe buýt. Và sẽ chẳng có gì để kể thêm nếu Jihoon luôn phải xuống trước Soonyoung một bến, điều này khiến Jihoon đã dở khóc dở cười rất nhiều phen. Mỗi lần lên xe hai người đều ngồi cạnh nhau, chỉ trừ những hôm người đông không còn chỗ buộc cả hai phải đứng. Jihoon có tật rất dễ ngủ trên xe, chỉ cần xe lăn bánh đi một đoạn là cậu có thể thiu thiu ngủ đến tận nhà, nhưng là nhà Soonyoung, vì hắn hết 10 lần thì 9 lần chẳng thèm gọi cậu dậy. Và mỗi lần như thế, hắn đều phải còng lưng ra đạp xe chở Jihoon về nhà, thường xuyên đến nỗi gia đình hai bên đã quen mặt người bạn kia của con trai, và chỉ có những lúc này Soonyoung đầy tự tin nói mình là bạn Jihoon mà không bị cậu phản bác. Lần thứ n cộng một cái tên Kwon Soonyoung không chịu gọi cậu dậy, lóc cóc đạp xe chở cậu hai cây số về nhà, Jihoon lại tự cảm thán trong lòng. Bạn bè gì cơ chứ, hắn có phải cục nốt ruồi sau một đêm tự nhiên xuất hiện rồi ở lì đó mãi mãi không đây?
BẠN ĐANG ĐỌC
Soonhoon's oneshot
FanfictionTổng hợp những shot về Soonhoon do tớ viết và dịch lại ^^