Soonyoung không nhớ là mình đã bị Jihoon từ chối bao nhiêu lần rồi.
Là từ khi nào nhỉ? Chắc là từ lúc mười mấy con người lóc nhóc trong căn phòng sơn màu xanh lá, đều là những thiếu niên mang trong người ước mơ hi vọng lớn, Soonyoung đã đặt Jihoon ở trong mắt lâu hơn những người còn lại. Chàng trai nhỏ nhắn đáng yêu nhưng sẵn sàng trợn trừng mắt bất mãn nếu có người mở miệng thốt ra mấy chữ như dễ thương hay đáng yêu đại loại thế. Soonyoung cảm thấy Jihoon khá hợp cạ với mình, một phần cũng do hai người bằng tuổi và mắt hí giống nhau, có sở thích lớn về vũ đạo và ca hát nữa. Đôi lúc anh có cảm giác như cậu đang thả thính mình, nhẹ tênh như một cơn gió đi lạc thổi qua trái tim anh. Jihoon rất hay cố tình làm mấy hành động bất ngờ trêu ghẹo Soonyoung rồi lại vờ như không biết: Đi ngang qua nhau tự nhiên cậu dùng ngón tay chọt vào eo hoặc lưng anh, rồi đôi khi giả bộ vươn tay vươn vai khi đứng đằng sau như muốn ôm anh, nhưng đến khi anh quay lại thì đẩy người ta ra không thương tiếc, lại còn kiếm cớ chọc tức rồi đánh anh xong lại cười ha hả... Soonyoung biết, và Soonyoung biết hết những hành động kia vốn chẳng phải vô ý gì đâu.
Nhưng những điều đó liệu có giống với những gì Soonyoung đang nghĩ? Jihoon thích anh là thật chứ?
"Jihoon, tớ thích cậu."
"Hử?"
"Cậu thích tớ không?"
"Thích chứ, tớ thích hết mọi người mà."
"À ~ Ra vậy."
Soonyoung phì cười chìa một bên tai nghe ra đưa Jihoon, được cậu nhận lấy. Lần đầu thất bại rồi, nhưng không sao, đây chỉ là một phép thử nhỏ mà thôi, đâu dễ dàng để khiến Jihoon thừa nhận cậu thích anh chứ. Là thích một cách đặc biệt, không phải thích đồng loại với những người còn lại kia.
**
Ngày mười ba con người chính thức trở thành thành viên của Seventeen, ai nấy đều khóc rất nhiều. Jihoon cũng không ngoại lệ, trước mặt người khác cậu ấy nén lại nước mắt nhưng sau đó lại khóc dữ hơn ai hết. Jihoon không phải kiểu có thể khóc bù lu bù loa lên hay phát ra tiếng gì cả, cậu chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, cứ âm thầm vậy mà khóc lại càng khiến Soonyoung đau lòng. Anh không dám bước tới ôm lấy cậu, chỉ có thể đứng từ xa rơi nước mắt, nhìn Jihoon ở trong vòng tay ba mẹ cùng những người khác. Không sao cả, hai người còn một chặng đường rất dài phía trước cơ mà, và tình cảm này cũng sẽ duy trì tiếp tục một cách tốt đẹp thôi.
"Jihoon à."
"Ơi? Soonyoung?"
Jihoon được công ty bố trí cho một phòng làm việc nho nhỏ như là một không gian để cậu có cảm hứng sáng tác. Và đoán xem ai là người thường xuyên lui tới nhất nào?
"Tớ mang gà rán cùng cola cho cậu này."
"Cảm ơn cậu nhiều."
Thề với cái bóng đèn trên đầu, chỉ cần nhìn nụ cười xinh tươi này của Jihoon thôi Soonyoung đã không còn sức đứng vững rồi. Đừng nói là một bữa ăn, sau này anh có thể làm bất kì điều gì cậu muốn.
"Cậu đang bận sáng tác à? Tớ có làm phiền cậu không?"
"Phiền gì chứ, vừa lúc tớ cũng muốn có ai đó nghe thử đây."
BẠN ĐANG ĐỌC
Soonhoon's oneshot
FanfictionTổng hợp những shot về Soonhoon do tớ viết và dịch lại ^^