Jihoon mở điện thoại sau khi nghe thấy tiếng rì rì báo hiệu tin nhắn từ Katalk, là nhóm Vocal team 5 người đang rủ nhau đặt mua trà sữa để uống. Cậu nhắn một tin ngắn gọn 'Em không' rồi định tắt điện thoại tập trung vào màn hình vi tính trước mắt thì thấy tin nhắn của anh Jeonghan gọi tên cậu nên mới ngừng lại một chút, xem anh ấy định nói gì với mình.
Hanie hyung: Woozing à
Hanie hyung: Em với Hosingie vẫn đang giận nhau hả?
Hanie hyung: Thực ra anh không muốn xen vào chuyện của hai đứa đâu
Hanie hyung: Cơ mà lúc nãy đi ngang qua phòng tập thấy thằng bé đang nằm sải lai trên sàn
Hanie hyung: Hỏi thì bảo là đợi em làm việc xong, về kí túc rồi mới về theo
Hanie hyung: Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng mà anh mong hai đứa sẽ hòa thuận nhanh chóng
Hanie hyung: Vậy thôi ha, tụi anh đi uống trà sữa đây ~
Nhắn lại một câu 'Em biết rồi' xong, Jihoon thở dài dựa người vào lưng ghế, chẳng biết nên làm thế nào cho phải. Đúng là hai người đang giận nhau, và lần này 99% là lỗi của Soonyoung nên cậu định không dễ tha thứ cho anh như thế. Hôm nay là ngày thứ ba cậu vẫn chiến tranh lạnh với anh, mở tin nhắn gần đây nhất anh gửi đến là lúc sáng với dòng chữ 'Cưng à, vẫn còn giận anh sao?' cùng icon Ompangie cậu rất thích đang khóc lóc. Chuyện kể là mấy ngày trước, rõ ràng cả hai đã hẹn nhau khi nào Jihoon làm việc xong sẽ cùng đi tập gym, Soonyoung có lịch trình riêng nên từ chỗ làm về kí túc xá nghỉ ngơi, định bụng khi nào cậu gọi sẽ qua công ty rồi cùng nhau đến phòng gym luôn. Nhưng người tính không bằng trời tính, Soonyoung xem xong một tập phim rồi đi tắm, không để ý điện thoại đã gần hết pin. Tắm xong thì anh đi dạo một vòng kí túc xá xem ai có đang ở nhà không, gặp Jeonghan hyung đang lắp ráp lego cũng ngồi vào chơi cùng. Điện thoại ở trên giường bị lãng quên, mà Jihoon gọi mấy lần thì từ không bắt máy rồi đến không liên lạc được, điện thoại hết pin tự động tắt nguồn rồi còn đâu. Soonyoung dường như cũng quên bẵng việc hứa rủ cậu đi tập gym, lắp xong lego thì cũng đã hơn 10 giờ đêm. Anh xuống nhà bếp làm một gói mì, trong bụng cũng hơi bứt rứt rằng hình như mình đã quên bẵng một điều gì đó. Ăn hết tô mì, đi lên phòng nhìn thấy điện thoại ở trên giường mới nhớ ra bạn người yêu đang ở studio đợi mình, vội vàng mở máy thì không thấy màn hình hiện mới lật đật tìm củ sạc. Lúc gọi lại thì đời nào Jihoon chịu nghe máy nữa, mèo trắng xù lông mất rồi.
Soonyoung tất tả bắt xe đến công ty nhưng studio trống trơn chẳng thấy Jihoon đâu, gọi điện thoại lần nữa thì thấy tiếng rì rì ở trên bàn làm việc, cậu ra ngoài còn không thèm mang điện thoại theo, phen này là giận lắm rồi đây. Đoán chắc hẳn Jihoon đã đến phòng gym nhưng Soonyoung cũng không dám qua đó, hết ngồi rồi nằm trên sofa đợi cậu về, được một chút thì ngủ quên mất. Hơn nửa đêm Jihoon bật điện lên phát hiện một thân hình nằm chiếm cả sofa, chẳng nói gì liền lay anh dậy, cầm điện thoại của mình rồi đi trước. Cả quãng đường về nhà cậu không phản ứng với Soonyoung dù chỉ một chút, câu duy nhất sau khi anh xin lỗi mà cậu nói là 'Anh đừng nói thêm gì cả, em hơi mệt'. Và Soonyoung biết đời mình coi như xong.
BẠN ĐANG ĐỌC
Soonhoon's oneshot
FanfictionTổng hợp những shot về Soonhoon do tớ viết và dịch lại ^^