Chuyện xưng hô

3.4K 251 71
                                    

Smut trá hình =)))))

.

.

Soonyoung và Jihoon bắt đầu quen nhau từ năm cấp 3. Lúc đó ấy à, cứ độc cậu-tớ trong vòng ba năm không hề thay đổi. Kể cả khi cả hai đã thân thiết hơn nhưng lại chẳng thể xưng hô mày-tao hay ông-tôi như những người khác. Có sao đâu, cả Jihoon và Soonyoung đều cảm thấy thoải mái với cách nói này, mặc cho hai đứa bạn thân là Wonwoo và Junhwi cứ lấy chuyện này ra chọc miết.

Lên Đại học, hai người bắt đầu hẹn hò và cũng dần thay đổi xưng hô kể từ đó. Jihoon chịu nhượng bộ xưng em gọi Soonyoung là anh, dù sao người ta cũng sinh trước cậu 5 tháng, dáng người cũng cao hơn, gọi một tiếng anh cũng chả mất miếng thịt nào.

Khi lấy nhau rồi, xưng hô trở nên đa dạng hơn nhiều. Bên ngoài cứ anh-em cho tiện, về nhà tất nhiên sẽ lãng mạn hơn, như kiểu:

"Mình à nhà gần hết gạo rồi. Mai cuối tuần mình với em đi siêu thị nhé!"

"Anh mua hôm qua rồi mình ạ. Để ở trong tủ dưới chân mình ấy, vẫn chưa đổ vào."

"Ù ôi, mình của em từ lúc nào lại biết để ý mấy chuyện trong bếp thế này?"

"Vì anh thương mình chứ sao~"

Nhưng một chút xíu đó đâu tính là đa dạng phải không? Thực ra Soonyoung có sở thích nhập vai này nọ, Jihoon thì không hứng thú mấy, cơ mà sau một thời gian hùa theo Soonyoung thì cậu cũng khá thích thú chuyện này. Và hai người hay nhập vai đóng kịch lúc nào nhất ấy à? Là lúc ở trên giường đó ~

*

Học sinh Kwon - Thầy giáo Lee

"Thầy Lee à..." Kwon Soonyoung tháo cặp kính của Jihoon ra, xoay nó trên tay, "thầy có biết mỗi lần nhìn thầy đeo kính, ước muốn bắn lên mặt thầy của em càng mãnh liệt không?"

"Trò Kwon, trả... trả kính cho tôi!"

"Trả, tất nhiên phải trả chứ. Không có nó sao thầy có thể nhìn rõ mình bị học sinh làm kiểu gì được. Phải không thầy Lee?"

"Không có... kính, tôi vẫn có thể nhìn thấy... Haa- ưm..."

"Nhưng em thích làm lúc thầy đeo kính." Soonyoung rời khỏi môi Jihoon, đeo kính ngay ngắn lại cho anh. "Con mẹ nó cái dáng vẻ giả tri thức này của thầy luôn khiến thằng nhỏ của em cương phát đau. Không tin thầy thử sờ xem ~"

"Ưm... Soonyoung~ thầy muốn..."

"Cho thầy ngay đây."

Bác sĩ Kwon - Bệnh nhân Lee

"Bác sĩ, tôi cảm thấy trong người không được khỏe..."

"Ừm, bệnh nhân Lee, cậu không khỏe chỗ nào?"

"Chính là... ở phía dưới của tôi...rất khó chịu."

"Vậy phiền cậu nằm sấp lại." Bác sĩ Kwon làm như vô tình xoa lên cặp mông mẩy của bệnh nhân đang nằm trước mặt. "Trường hợp này tôi phải tiêm cho cậu một mũi, cậu có chịu không?"

"Vâng, bác sĩ cứ tiêm đi. Chỉ cần cơ thể tôi được thoải mái hơn, bác sĩ muốn làm gì cũng được."

Lee Jihoon nằm úp lại, cố ý vểnh mông cao hơn một chút để vị bác sĩ đáng kính có thể quan sát rõ hơn. Bác sĩ Kwon lôi ra 'ống tiêm' hơi quá khổ, cẩn thận báo trước "Sẽ hơi đau đấy" cho bệnh nhân của mình xong liền một hơi đâm vào. Nhìn vẻ mặt lúc này của bệnh nhân Lee thì có vẻ như cơn khó chịu của cậu đã bớt đi rất nhiều rồi.

Soonhoon's oneshotNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ