'Có những ngày mệt mỏi không ngừng với vòng quay của thời gian
Khi mà trái tim đã trĩu nặng bởi tiếng thở dài kiệt sức
Dù là hôm nay hay ngày mai, tôi sẽ lại một lần nữa tỉnh giấc
Và để đời mình trôi qua thêm một ngày...'
Càng lúc tôi càng sợ cái gọi là hai chữ chờ đợi.
Ngày debut một lần lại một lần bị trì hoãn, mười mấy con người trong một cái phòng với bốn bức tường xanh lá khi nghe tin rằng ngày debut lại lùi xuống, vẻ mặt dù có chút biến sắc nhưng giống như đã quá quen với chuyện này rồi, ai lại làm việc người nấy. Tôi không giấu tiếng thở dài, lặng lẽ rời khỏi đó, tìm một nơi yên tĩnh hơn để ngẫm lại đời mình. Hôm nay không cần quay cái gì nữa, cứ vậy đi về kí túc xá cũng chẳng sao đâu, thế là tôi cứ vậy đi mất hút, đồ đạc còn lại chút nhờ ai đó mang hộ về cũng được.
Rời quê hương để lên Seoul, trở thành một thực tập sinh liệu có phải là một quyết định đúng đắn? Không biết tôi đã trăn trở điều này bao lần, nhưng mỗi khi muốn bỏ cuộc, muốn buông xuôi tất cả, cậu ấy lại đến bên an ủi, động viên tôi. Thời gian thực tập của cậu ấy còn dài hơn tôi chút đỉnh, nhưng đã một lần nào tôi thấy cậu ấy yếu lòng muốn gục ngã chưa nhỉ? Hình như chưa, mà hình như cũng có, những lúc như thế biết đâu người đến an ủi cậu ấy là một ai khác chứ chẳng phải tôi. Con người mà, đâu thể mạnh mẽ mãi được. Đằng sau dáng vẻ nhỏ con kia, ít người biết tâm cậu ấy cứng rắn lắm. Trong mười mấy thực tập sinh lúc nha lúc nhúc trong phòng tập, cậu ấy không hề lẫn với ai được. Nhỏ người, đáng yêu, ngoan cường, hát hay, nhảy giỏi. Cậu ấy là một điều bí mật của tôi.
A, quên nói, tên cậu ấy là Jihoon, Lee Jihoon.
.
Lén mua một chai soju về, tôi đi lên sân thượng của kí túc xá một mình nhâm nhi nỗi buồn. Đây là lần đầu tiên tôi uống soju, nhạt nhẽo hơn tôi tưởng, nhưng uống được một phần ba chai mọi thứ xung quanh đã bắt đầu xoay mòng. Rượu soju nhẹ thế còn đánh gục được tôi, thì làm sao những chông gai trước mắt tôi có thể dễ dàng vượt qua được nhỉ? Ha, Kwon Soonyoung, mày yếu đuối đến vậy cơ à, như thế này lỡ như được debut sao mày trụ cho nổi? Mà chắc gì đã được debut, 17 con người giờ chỉ còn lại 13, số lượng ngày một giảm, thế mày có định rút lui không? A... Tôi nằm vật xuống, hai tay dang rộng nhìn thẳng lên bầu trời đã muốn ngả vàng, tự cười nhạo chính mình. Đến bước này lại nghĩ đến việc rời khỏi sao, thật điên rồ. Rời đi rồi tôi sẽ làm gì, trở thành ai, còn có, Jihoon nữa, sẽ không được gặp lại cậu ấy nữa sao? Không, không được, tuyệt đối không. Tôi phải cùng Jihoon debut chứ, cùng cậu ấy đứng trên sân khấu hát, nhảy, cùng cậu ấy tiếp tục bước qua những năm tháng tuổi trẻ phía trước. Con đường còn dài, cớ sao lại định buông tay?
'Tiếng khóc xé lòng của chúng tôi
Liệu có ai nghe thấy?
Cứ như vậy chịu đựng tất cả rồi lại chẳng để ai hay
BẠN ĐANG ĐỌC
Soonhoon's oneshot
FanfictionTổng hợp những shot về Soonhoon do tớ viết và dịch lại ^^