Crab me

3.5K 250 15
                                    


Soonyoung cùng Jihoon là bạn thân của nhau từ hồi cả hai học mẫu giáo. Từ hồi hai đứa còn đánh nhau để tranh một chiếc ô tô đồ chơi, đến giờ cũng ngót nghét hơn 12 năm rồi.

Học cùng lớp với nhau từ tiểu học lên trung học, lên cấp 3 tuy cùng thi vào một trường nhưng lại khác lớp, cơ mà cũng không thể ngăn được tình bạn khăng khít giữa cả hai. Người ngoài nhìn vào kiểu gì cũng chẳng thể tin nổi, một người trầm tính ít nói cùng một người tăng động thế kia lại chơi được với nhau. Ôi chao, những con người kia hẳn chưa bao giờ nghe qua quy luật bù trừ rồi, người này thiếu chỗ nào đã được đối phương bù vào chỗ ấy. Như Soonyoung giỏi Toán, Jihoon lại giỏi Văn. Jihoon hát hay, Soonyoung lại nhảy giỏi. Soonyoung cao lớn, Jihoon... thôi cái này bỏ qua.

Còn nữa, Jihoon thích Soonyoung, nhưng Soonyoung lại chẳng hay điều đó.

Thích người ta là thế, nhưng Jihoon không nghĩ đến chuyện bày tỏ. Có sao đâu, hai người mỗi ngày đều gặp nhau, đi học cùng nhau, rảnh rỗi thì qua nhà nhau chơi tiện thể ăn chực. Đối với Jihoon thế là đủ rồi, chẳng cần gì hơn.

Jihoon rất giỏi che giấu cảm xúc, không như Soonyoung cái gì cũng biểu hiện hết lên mặt. Soonyoung thích ai hay không thích ai đều thể hiện ra hết, giống như lúc 10 tuổi có tên béo rất hay chọc Jihoon, luôn gọi Jihoon là tên lùn. Jihoon nhịn được, nhưng Soonyoung thì không. Mặc kệ tên đó to gấp rưỡi mình cũng lao vào đánh, kết quả thế nào không cần đoán cũng biết, so với đối phương chỉ có thê thảm hơn chứ không có kém.

Nhìn bộ dạng tơi tả của Soonyoung lúc đó, Jihoon cũng đành bất lực xin phép ba mẹ Soonyoung cho cậu ta qua đêm nhà mình. Sau khi tốn đủ bông băng thuốc thang đắp lên những chỗ bị thương, Jihoon ghét bỏ ném cho Soonyoung gói bim bim cua cùng lon coca rồi bỏ đi làm bài tập trước. Cái đồ không biết tự lượng sức mình, Jihoon cậu đã không bỏ mấy lời của tên béo đó vào tai rồi, Soonyoung lại lén cậu đi tìm tên đó tỏ vẻ anh hùng rơm làm gì cơ chứ? 

Giống như lúc 15 tuổi, cảm nắng một cô bạn lớp bên, Soonyoung cứ thế chả chịu tìm hiểu trước liền vác mặt đi tỏ tình. Rồi sao, người ta đã có bạn trai, lại đang rất hạnh phúc vui vẻ bên người yêu, tự nhiên chui đâu ra một tên mắt hí cầm bó hoa hồng tỷ muội trước mặt mình, nói rằng 'Mình thích cậu, chúng ta hẹn hò đi.' Cũng may chuyện chưa đến tai người yêu của cô bạn ấy, không thì lại xảy ra ẩu đả gì đó rồi, biết đâu ấy.

Tối hôm đó Soonyoung lại làm tổ bên nhà Jihoon, lại được Jihoon chiêu đãi bim bim cua cùng coca - hai thứ này dường như không thể thiếu trong tủ lạnh nhà cậu.

Ở cạnh nhau cũng mười mấy năm, mọi hỉ nộ ái ố trên mặt Soonyoung, Jihoon đều đọc được hết. Ngược lại, cái đồ đầu óc đơn giản Kwon Soonyoung nhìn Jihoon cười thì chỉ biết là cậu đang vui, không cười là bình thường, còn hơi nhăn mặt tức là đang bực mình. 

Song nhiều khi, đang cười không có nghĩa là trong lòng cũng đang vui vẻ.

Tỷ như, khi Soonyoung nói rằng thích bạn nữ xinh đẹp lớp kế bên, muốn tỏ tình với bạn ấy. Jihoon cười nhẹ, nói rằng 'ừ cứ làm như cậu muốn đi'. Cười thì cười đấy, nhưng đã từng nghe qua câu 'tôi tuy cười nhưng lệ đổ vào tim' chưa? 

Soonhoon's oneshotNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ