Khoảnh khắc nhìn thấy Jihoon bế trên tay một đứa nhỏ, Soonyoung cảm thấy bản thân mình như ngạt thở.
Anh dang rộng vòng tay chờ cậu tiến về phía mình, ôm cả hai vào trong ngực một cái rồi mới thả ra để nhìn mặt đứa bé. Chính Soonyoung không để ý mắt mình đã ngấn nước từ lúc nào.
"Soonyoung à, mình nhận nuôi đứa nhỏ này nhé."
"Tất cả đều nghe em."
***
Jihoon là bác sĩ của bệnh viện S cũng đã ngót nghét gần 5 năm, và hầu như các đồng nghiệp của cậu đều biết Jihoon đã kết hôn cùng với bạn trúc mã hồi nhỏ - Soonyoung, hiện đang làm tại một công ty điện tử. Suốt ngần ấy năm tình cảm hai người vẫn mặn nồng như thuở đầu, gia đình hai bên từ không chấp thuận cũng dần dần bị làm cho cảm động mà đồng ý, chỉ cần con cái hạnh phúc là được, đâu cần chi phân biệt gái trai.
Hôm nay có một trường hợp đặc biệt. Một người phụ nữ khá trẻ ôm con đến khóc lóc nhờ các bác sĩ xem hộ vì sao con mình sinh ra đã được mấy tháng nhưng chưa từng cười một lần. Con bé ngoài ăn ngủ ra chỉ khóc, chịu không được nữa nên cô mới đưa con đến đây. Được một lát thì cô ấy xin phép ra ngoài nói là có người gọi điện đang chờ bên ngoài cổng bệnh viện, sau đó liền mất dạng không thấy tung tích. Số điện thoại và tên trong tờ khai đều là giả mạo nên chẳng thể liên lạc được. Đứa bé mới ngủ dậy nhìn quanh thấy lạ nên lại khóc inh ỏi, cũng may có vài bác sĩ giàu kinh nghiệm chỉ cần vuốt ve vỗ về một chút liền nín, qua khám sơ bộ mới biết đứa trẻ này vậy mà lại bị khiếm thính bẩm sinh.
"Đứa nhỏ, để em nhận nuôi cho."
Jihoon ôm đứa bé trên tay, học theo cách mấy bác sĩ lớn tuổi có kinh nghiệm vuốt nhẹ lên lưng, lên tay chân nó. Tiếng nức nở nhỏ dần, một lúc sau đứa nhỏ lại thiếp đi lần nữa. Và cho đến khi tan ca, Jihoon cứ ôm đứa nhỏ mãi không rời tay.
~~
"Em đã đặt tên cho con chúng mình chưa?"
Từ lúc đón cậu cho đến khi ngồi trong xe về đến nhà, Soonyoung nhịn mãi mới lên tiếng hỏi. Bây giờ bé con đã là một thành viên của gia đình anh, đặt một cái tên cũng là chuyện quan trọng càn làm mà.
"Kwon Jiyoung. Em mong con bé sau này là một cô bé vừa xinh đẹp lại tài trí, tinh anh. Anh thấy được không?"
"Được, tất nhiên được. Cho anh bế con một chút nha?"
"À, quên chưa nói với anh. Đứa nhỏ bị khiếm thính bẩm sinh, em sẽ thử cho con đeo tai nghe trợ thính nhé. Anh ôm con đi."
Kính cẩn giơ hai tay bế bé con vào lòng, Soonyoung nhìn đôi mắt tròn xoe đang lạ lẫm ngắm anh mà trái tim như thắt lại. Xinh xắn là thế, vô tội là thế, ai lại nỡ bỏ rơi con bé như vậy quả đúng không có mắt. Nhưng chẳng sao cả, từ nay Jiyoung đã có anh và Jihoon rồi, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi.
Jihoon nhẹ nhàng đeo máy trợ thính cho đứa nhỏ, con bé có hơi ngọ nguậy một chút nhưng chẳng mấy chốc đã xong. Cậu ra hiệu bảo anh thử nói gì đi, và cảnh tượng lúc đó đã khắc ghi vào tâm trí Jihoon cùng Soonyoung đến mãi sau này.
BẠN ĐANG ĐỌC
Soonhoon's oneshot
FanfictionTổng hợp những shot về Soonhoon do tớ viết và dịch lại ^^