Living like a dream

2.8K 220 18
                                    

Jihoon tỉnh dậy sau trận mê man dài, nhìn phòng bệnh đìu hiu vắng vẻ chỉ có mỗi một mình, cậu ngồi dậy vươn vai vài cái rồi trèo xuống giường. Cậu cũng chẳng nhớ vì sao mình phải nằm viện nữa, có phải là vì tập luyện quá sức hay thức thâu đêm ở studio nên mới ngất xỉu không nhỉ? Cơ mà giờ này sao không thấy ai ra vào, nếu không có các thành viên cũng phải có y tá gì đó chứ...

"Jihoon? Em tỉnh rồi sao?"

"Soonyoung à... Jeonghan hyung?"

Vừa chỉ nghĩ thôi mà người thật đã đến rồi, Jihoon cuối cùng cũng tươi tỉnh hơn một chút liền đi về phía Soonyoung, đan tay mình vào tay anh rồi nhìn Jeonghan, nghiêng đầu ngạc nhiên hỏi.

"Ơ, anh mới nhuộm tóc lại màu đen ạ? Đẹp quá, nhưng vẫn tiếc màu tóc cũ, cơ mà công nhận anh nhuộm màu nào cũng đẹp hết."

"Jihoon..."

"Tự nhiên anh nhớ tóc đen nên nhuộm lại thôi mà. Jihoon...em có đói không? Đáng lẽ anh định qua xem em thế nào rồi kêu y tá truyền nước tiếp cho em..."

"Em không sao. Chỉ là cả người ê ẩm giống như nằm cả năm trời mới tỉnh lại vậy. Mình đi ăn được không, em đói quá."

"Thế thì...Soonyoung, em dẫn Jihoon ra trước, anh làm thủ tục xuất viện cho em."

Đẩy một Soonyoung nãy giờ không nói lời nào ngoài hai tiếng Jihoon ban nãy cùng đứa em mới tỉnh sau trận mê man làm cả nhóm cuống hết cả lên ra khỏi phòng bệnh, Jeonghan thu xếp ít đồ còn lại bên trong rồi cũng xuống dưới làm thủ tục. 

"Đồ ngốc này, sao cứ nhìn tớ thất thần thế? Tớ không sao rồi, đừng lo lắng quá. Giờ mình đi đâu ăn nhỉ? Ăn thịt nướng được không?" 

Đáp lại Jihoon chỉ là sự im lặng của Soonyoung. Anh vẫn không thôi nhìn chằm chằm vào Jihoon như không thể tin được người trước mắt chính là cậu. Lee Jihoon thực sự sẽ chủ động nắm tay anh, mười ngón tay đan xen chặt chẽ thế này sao? Ừ thì có, nhưng một trăm lần thì một trăm lẻ một lần Soonyoung là người chủ động, dùng hết mọi cơ hội trời cho để nắm tay, ôm cậu, thậm chí là thơm má. Kwon Soonyoung thích Lee Jihoon và ngược lại, Lee Jihoon thích Kwon Soonyoung là chuyện cả Seventeen biết. Nhưng bảo Jihoon da mặt mỏng biểu lộ tình cảm trước bàn dân thiên hạ, ở bên ngoài sáng á? Nằm mơ đi. Ở trong tối thì may ra.

"Bây giờ cũng không còn sớm nữa, Jihoon. Chúng ta mua gì đó về kí túc xá ăn nhé, mọi người ở nhà cũng lo cho em lắm."

Jeonghan tay xách một túi đồ ra, vừa vặn nghe được câu Jihoon nói nên liền trả lời thay. Soonyoung cũng gật đầu đồng ý, hơn 8 giờ tối rồi, nên mua cơm hay gì đó về kí túc xá ăn thì hơn. Jihoon cũng không phản bác gì, ngoan ngoãn theo ý hai người họ, kéo Soonyoung ngồi vào ghế sau xe và gục đầu lên vai anh tính chợp mắt thêm một lúc. Chẳng hiểu sao đã ngủ hơn ngày trời rồi nhưng tự nhiên vào trong xe lại muốn ngủ nữa thế nhỉ. Jihoon quẳng mấy thắc mắc đó ra sau đầu, tay vẫn đan vào tay Soonyoung, nắm chặt, mí mắt dần rũ xuống, rất nhanh cậu lại chìm vào cơn ngủ trước sự ngạc nhiên của anh và Jeonghan.

***

Kể ra thì cũng chẳng tự hào gì khi nói về chuyện Jihoon phải nhập viện này, vì vừa về đến kí túc xá cậu mới nhớ ra lý do tại sao mình lại bị ngất. Chả là đêm của mấy hôm trước nhân dịp Mingyu ra phòng khách đòi chơi game với Wonwoo rồi ngủ tại đó luôn, Jihoon với Soonyoung có vận động hơi kịch liệt một tí. Hậu quả là hôm sau lại có lịch tập vũ đạo cho bài hát mới của nhóm unit, cậu vẫn khăng khăng với Soonyoung là mình không sao, nhưng nhảy được tầm chục phút đã lăn ra đó, báo hại từ anh cả Seungcheol đang give away Carat bong ver2 cho fan ở phòng bên cạnh đến em út Lee Chan đang xem lại Going Seventeen ngay trong phòng tập vũ đạo, đều bị hết hồn. Tất cả đều nghĩ chắc phải liền mấy đêm Jihoon ở lì trong studio viết nhạc thâu đêm mới thế.

Soonhoon's oneshotNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ