Let me let you go

2.8K 241 27
                                    


Soonyoung biết Jihoon đã để ý mình từ năm lớp 11.

Thân là lớp trưởng, lại có vẻ ngoài ưa nhìn, số người cảm nắng Soonyoung không chỉ có trong lớp, và cũng không chỉ có các bạn nữ. Jihoon là nam, tất nhiên Soonyoung biết điều này, nhưng giác quan thứ sáu nhạy bén đủ để anh nhận ra, cậu bạn ngồi cạnh cửa sổ có chiều cao nhỏ nhắn học giỏi Văn kia, thích mình.

Jihoon không giống những tên con trai trong lớp, cậu khá trầm tính, giờ ra chơi thay vì chạy nhảy lung tung, Jihoon chọn đeo tai nghe và hòa mình vào một giai điệu nào đó. Từ khung cửa sổ tầng 3 Jihoon có thể thấy những nhánh cây, chiếc lá, chồi non và cả những nụ hoa be bé sắp nở. Vài lần vô tình Soonyoung bắt gặp cảnh Jihoon lơ đãng nhìn ra cửa, đeo tai nghe, tay cầm bút nguệch ngoạc gì trên giấy. Có lúc bốn mắt chạm nhau, cậu chỉ gật nhẹ đầu với Soonyoung coi như chào hỏi, mấy ngón tay sờ lên chạm vào vành tai đang chuyển hồng. Xinh quá, đáng yêu quá... Soonyoung những lần như thế lại thầm cảm thán trong lòng. Có cậu người yêu vậy cũng thú vị lắm chứ.

Nhưng tiếc thay, Soonyoung đã có người trong lòng rồi. Là một đàn em khóa dưới làm lớp phó văn thể mỹ. Tháng trước vào một ngày mưa, Soonyoung ra về muộn nhất lớp, cũng coi như muộn nhất trường, đến nhà xe thì còn lại mỗi một bạn nữ đang đứng ngắm mưa. Soonyoung tiện hỏi "Sao em vẫn chưa về?" thì nhận được câu trả lời nhẹ bẫng "Em cho đứa bạn mượn áo mưa đi học đàn ở trung tâm rồi". Em ấy xinh xắn đến vậy, và cũng tốt bụng đến thế, Soonyoung chẳng ngần ngại gì dúi áo mưa vào tay em rồi đội mưa đạp xe về trước. Không một lời nói mình tên gì học lớp nào, Soonyoung cứ vậy mà đi thôi.

Ngày hôm sau em ấy cùng một người bạn tìm đến lớp Soonyoung. Dễ hiểu mà, chỉ cần miêu tả một vài đặc điểm thì có thể dễ dàng biết được người đó là Soonyoung, lớp trưởng lớp 11A1 kiêm phó bí thư Đoàn trường. Đàn em khóa dưới trả lại áo mưa đã xếp gọn gàng trong túi bóng cùng một hộp kẹo dẻo đủ màu sắc, nói cảm ơn xong liền cùng bạn chạy ù về lớp. Cũng từ đó, Soonyoung ôm tương tư.

**

Jihoon trông nhỏ con vậy thôi nhưng rất giỏi môn Thể dục ngoài môn Văn sở trường. Bóng đá, bóng chuyền, cầu lông, chạy, đến cả bóng rổ cũng không làm khó được cậu. Mỗi khi chia đội để đấu với nhau, nếu không chung đội với Jihoon, 90% là đội của bạn thua chắc. Và với tư cách là lớp trưởng, Soonyoung đều được đặc cách chọn đội đầu tiên, anh không dại gì lại chọn khác đội với cậu rồi.

Khác hẳn dáng vẻ an tĩnh trên lớp, Jihoon khi chơi thể thao rạng rỡ hơn ánh ban mai. Những lúc ghi điểm, nụ cười trên môi cậu lấp lánh hơn lúc nào hết, hai mắt híp lại y hệt cô mèo ở nhà chị hai Soonyoung đang nuôi. Jihoon sẽ đập tay với các thành viên trong đội, và với Soonyoung luôn là cái siết tay lâu hơn những người khác một chút. Và khi đội giành chiến thắng, mười mấy hai mươi con người chụm lại một vòng bá vai nhau ăn mừng, Jihoon luôn chọn vị trí đứng bên Soonyoung, thay vì ôm vai sẽ ôm eo anh, ừm, một phần cũng do chiều cao nên thế. Sau một vài lần, Soonyoung cũng lờ mờ nhận ra.

Hóa ra mị lực của mình lại lớn đến vậy.

Ở trên lớp, Jihoon không giỏi mấy môn Tự nhiên cho lắm, và thường lần nào cũng cầm sách vở qua nhờ Soonyoung chỉ cho. Thân là lớp trưởng sao có thể từ chối, anh dùng hết khả năng của mình tìm cách giảng giải để Jihoon dễ hiểu nhất. Và thề có mấy cái quạt trần, mỗi khi cậu gật đầu kèm theo "à ~" một tiếng thật dài, tim Soonyoung lại muốn nhảy khỏi lồng ngực. Rõ ràng anh có crush rồi, rõ ràng chỉ xem Jihoon giống như bao bạn học khác nhưng sao trái tim ngốc nghếch này lại dễ dàng bị làm rung động vậy nhỉ?

Soonhoon's oneshotNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ