Mei trở lại thị trấn Colmar vào một ngày chớm Thu yên ả, khi mà đất trời phủ một lớp nắng sáng dìu dịu trên hàng loạt ô gạch đá lát đường đặc trưng. Những ngôi nhà rực rỡ sắc màu nằm liền kề nhau, dòng kênh êm đềm bao bọc làng phố, cửa hàng bán đồ mỹ thuật xưa cổ và cánh cổng quen thuộc nhà Frankie, tất cả như đang cuộn xoáy lấy tâm hồn của Mei.
Cô còn nhớ lúc rời đi, cô đã từng đặt mục tiêu mỗi năm sẽ quay về thăm đôi vợ chồng chủ nhà tốt bụng này một lần. Thế rồi bẫng đi đã gần hai năm trôi qua, ngày Mei trở về cũng là ngày người mà cô quý trọng nhất đã ra đi mãi mãi. Cô thấy mình là một kẻ vô cùng ích kỷ và cạn tình cạn nghĩa, đột ngột dứt áo ra đi rồi mải miết kiếm tìm một cuộc sống mới mà cô nào có nhớ ra chuyện mạng sống của con người là thứ có giới hạn. Không ai có thể chờ đợi nhau hết trăm năm như lời hẹn ước.
Bà Frankie đã dạy cho Mei rất nhiều bài học quý giá để cô có thể tồn tại một cách lâu dài hơn sau chuyện tình ngắn ngủi. Và bài học cuối cùng mà người phụ nữ vĩ đại ấy truyền lại cho Mei chính là hãy quý trọng người bên cạnh mình ngay khi còn có thể. Lời hôm nay nếu chần chừ chưa nói thì ngày mai có thể sẽ chẳng còn cơ hội để mà tỏ bày. Thay vì lòng vòng, đuổi bắt nhau, trân trọng những thứ hiện tại sẽ tốt hơn gấp nhiều lần.
Đám tang của người cô độc diễn ra vô cùng lặng lẽ, khi Mei đến thì cũng là lúc mọi người đưa thân xác bà Frankie đến nghĩa trang. Cô cùng Drake nhập vào đoàn đưa tang, đến khi quan tài được hạ xuống, ông Frankie mới nhận ra sự tồn tại của vị khách viếng từ xa đến. Người đàn ông khắc khổ ấy chẳng thốt nổi nên lời, chỉ có hai hàng nước mắt là được bộc lộ chân thật nhất. Mei cũng không nén được cơn xúc động trong lòng, giơ tay ôm lấy ông để an ủi dù hai người ai nấy đều nghẹn ngào y như nhau.
Buổi lễ đã bắt đầu nhưng cả đám tang không có được đến mười đầu người. Nhìn qua chỉ có ông Frankie, vợ chồng Martin, Scarlett, Drake, Mei và cô chó Layla trung thành. Những kẻ có mặt từng người một đi thành hàng lần lượt gửi cành hoa trắng lên phần mộ của người ra đi. Cô chó Layla có quẫy đuôi khi nhìn thấy Mei nhưng dường như nó quá buồn bã để có thể chạy đến ríu rít bên chân cô như dạo trước. Cô bé nằm ngoan ngoãn bên chân mộ, trên cái miệng ẩm ướt cũng ngậm lấy một nhành hoa màu trắng. Cảnh tượng đó lại càng như giết chết tim Mei, cô nhắm nghiền hai mắt trong khi gục đầu vào vai Drake để che đi những tiếng nấc nghẹn đau lòng.
Đám tang vậy là kết thúc với sự mãn nguyện của người đi và nỗi day dứt của những kẻ may mắn vẫn còn đang được hít thở không khí. Mei lẳng lặng cùng ông Frankie trở về khu nhà cho thuê cũ. Trước khi rời đi, Mei có trò chuyện đôi ba câu với Scarlett, được biết cô gái một lòng si mê Jungkook năm nào nay đã lấy chồng ở làng bên và có thêm hai nhóc tì kháu khỉnh. Mei trầm ngâm ngắm nhìn Scarlett trong khi nghe đối phương kể chuyện. Mái tóc vàng vẫn óng ả như xưa nhưng gương mặt đã không còn nhiều vẻ non nớt nữa, Scarlett bây giờ nói năng hiểu chuyện và tử tế vô cùng. Thì ra đây chính là sức mạnh của thời gian, trải qua quá trình tôi luyện, ai rồi cũng trở nên thành trưởng thành và chín chắn mà thôi.
Scarlett tuy không biết nguyên nhân tại sao Mei đột ngột chia tay Jungkook rồi cùng anh họ của mình chuyển đến Chamonix sinh sống, cũng không hiểu vì nguyên do gì mà cô có thể nhẫn tâm bỏ rơi bạn trai lại giữa bộn bề kỷ niệm của hai người, cam tâm để cho cậu đau khổ đến điên dại. Nhưng cô gái đó cảm nhận được nỗi khó xử qua thần sắc hốc hác và đôi mắt hối lỗi muộn màng của Mei. Từng gặp nhau ở cùng một thời điểm nhưng đến hiện tại, trong khi Scarlett đang có cuộc sống vô cùng hạnh phúc thì người còn lại vẫn đang loay hoay trong nỗi đau của mình. Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ dễ dàng nhận ra khí chất khác biệt giữa hai người con gái.
BẠN ĐANG ĐỌC
[JKxYOU] The Muse - Nàng Thơ Của Anh
Fanfiction[Anh nói Em là nàng thơ của Anh, Nhưng Anh không nói Em là nàng thơ thứ mấy trong đời Anh...] #JKUniverse Written by @Smeraldo430Dec [Ngày đăng: 30/09/2021] *Truyện chỉ được tác giả đăng tải tại Wattpad. Vui lòng không re-up nơi khác.