43

564 38 4
                                    

Mei tạm biệt Colmar trong một chiều đầy nắng và gió. Nắng của Colmar và gió của lòng Mei. Cô trở về Hàn Quốc cùng với tấm ảnh chứa đựng lời hẹn ước quý giá mà cô đã bỏ lỡ năm nào.

Nàng hoạ sĩ ngồi bó gối trên bộ bàn ghế dùng để đón khách trong phòng tranh. Bây giờ đã là nửa đêm nhưng Mei không có đủ tâm trạng để đi thay quần áo hay nghỉ ngơi sau chuyến bay mệt mỏi. Thậm chí chỉ vừa vào được May Gallery thôi, cô đã bám ngay vào bộ ghế chứ chẳng bước nổi về phòng làm việc của mình. Mei ngồi trầm lặng trong không gian tĩnh mịch, thi thoảng mới có một tiếng xe lướt qua như thể nhắc nhở rằng trái đất vẫn đang quay, nhịp sống vẫn đang diễn ra chứ không hề ngưng đọng lại. Cô chăm chú nhìn những lằn sọc do ánh trăng chiếu vào qua khung cửa sổ hằn lên trên nền nhà. Những ô dài nối tiếp nhau, mờ mờ trắng ảo, không rõ nét nhưng lại có sức hút lạ kỳ khiến cô không cách nào dứt ra được. Những ô vuông nho nhỏ, như là nhà, nằm sát cạnh nhau, xếp chồng lên nhau. Len lỏi giữa những mảng trắng vuông vức còn có bóng của những chiếc lá rung rinh, thỉnh thoảng sẽ xao động đôi chút khi có gió trời ghé qua thăm hỏi.

Những ô vuông nho nhỏ và bóng lá liêu xiêu, bình yên như là nhà.

Jungkook với hai bàn tay được giấu trong túi quần, đứng tựa lưng vào góc tường âm thầm quan sát Mei từ xa. Cậu đã đợi cô trọn một ngày rồi. Buổi chiều hôm trước khi hay tin bà Frankie đã qua đời, Jungkook ngậm ngùi đưa Minji về nhà ra mắt dù tâm trí cậu thì bay đến tận khu nhà cho thuê ở Colmar. Cậu không nhớ rõ buổi gặp gỡ đã diễn ra như thế nào nữa, chỉ nhớ bố mẹ cậu gật đầu cười khi cậu đưa Minji đến. Jungkook cũng không biết bạn gái mình đã cảm thấy như thế nào, có thoải mái với người nhà của cậu hay không vì vừa đưa Minji về nhà xong thì Jungkook liền chạy đến phòng tranh để chờ đợi, không kịp nhìn qua sắc mặt của người kia dù chỉ một lần.

Nếu thắc mắc rằng Jungkook đang chờ đợi thứ gì thì cậu cũng không biết rõ là mình đang trông mong cái gì nữa. Cậu bất an như thế là vì sẽ không có ai gọi báo cho Jungkook biết rằng tình hình bên đó giờ ra sao rồi, người về bên đó có ổn hay không, có buồn hay không. Dù biết là vậy nhưng cậu vẫn thấy mình cần phải chờ đợi vì con tim mách bảo cậu như thế. Một phần linh hồn trong cậu đang vô cùng nóng ruột, lo lắng cho phần hồn còn lại. Một đêm dài rồi lại đến cả một ngày rồi đêm dài lại đến. Thật may là lần này ông trời không còn dày vò cậu nữa, Jungkook đã đợi được Mei trở về và bây giờ thì người kia đang ngồi thất thần nhìn mấy cái bóng hình vuông nhảy nhót trên sàn nhà. Bóng dáng cô độc đó như siết lấy tinh thần cậu, khiến cho bản năng bảo vệ của một gã đàn ông trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Huống hồ chi đó lại còn là nàng thơ của cậu, nhìn người ấy đau lòng là chuyện mà cậu không tài nào làm được.

Jungkook tách mình ra khỏi mảng tường có treo một hàng tác phẩm nghệ thuật đương đại trên đó. Cậu chậm rãi tiến từng bước một đến gần chiếc ghế mà người kia đang ngồi, đôi dép lê đang mang vô tình tạo ra những âm thanh loẹt xoẹt trong không gian yên tĩnh.

Nghe tiếng động, Mei quay đầu sang nhìn thì mới biết hoá ra trong phòng tranh không phải chỉ có mỗi mình cô. Nhưng đau lòng làm sao khi người vừa xuất hiện cũng là người mà cô đang nhung nhớ đến.

[JKxYOU] The Muse - Nàng Thơ Của AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ