Chương 31

313 23 0
                                    

     Bùi Tranh đi đến mép giường, ánh mắt tối sầm lại, đem tiểu nhân nhi trở mình, dùng mu bàn tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đang ửng hồng.

     Miệng Kỳ Trường Ức lẩm bẩm hai tiếng, cố sức chớp chớp mắt hai cái, lúc mở mắt ra hơi hoảng hốt một chút khi thấy thân ảnh trước mắt.

     "Bùi ca ca, huynh như thế nào lại ở chỗ này, huynh hiện tại không nên ở, ở....."

     Lời nói bị Bùi Tranh đánh gãy, hắn đột nhiên cúi đầu ngửi cổ Kỳ Trường Ức, mùi sữa nhàn nhạt hòa cùng với mùi rượu xông vào mũi.

     Âm thanh phẫn nộ vang lên, "Ai cho ngươi uống rượu?"

     Kỳ Trường Ức giống như một hài tử phạm sai lầm, choáng váng từ trên giường ngồi dậy, ngoan ngoãn trả lời, "Ta, ta tự mình uống, liền uống một chút, một chút thôi."

     Có thể là bởi vì uống rượu, đầu nhỏ Kỳ Trường Ức mềm như bông dựa vào đầu gối, cả người cuộn tròn lại nhìn đặc biệt nhỏ.

     Đôi mắt y còn có chút hơi hơi sưng, bên trong còn ngấn nước, thoạt nhìn vừa ủy khuất lại vừa đáng thương, trên má còn nở hai đóa hoa đào kiều diễm ướt át, bởi vì sợ hãi hàm răng còn nhẹ nhàng nghiền nát môi dưới đỏ bừng. 

     Rõ ràng y có một khí chất vô cùng thanh thuần, nhưng bề ngoài của y lại là một bộ dáng câu hồn nhiếp phách, hai loại cảm giác ở trên người y được dung hợp đến hoàn mỹ.

     Bùi Tranh từ trên cao nhìn xuống y, đôi mắt u ám không rõ cảm xúc.

     "Ngươi thật đúng là to gan, ở thời điểm không có ta phải ngoan một chút, ở loại địa phương này mà ngươi cũng dám uống rượu!"

     Kỳ Trường Ức ngẩng đầu trộm nhìn Bùi Tranh một cái, lại nhanh chóng cuối đầu xuống.

     Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, còn có một giọng nam mềm nhẹ nửa là vui thích nửa là thống khổ rên rỉ, cùng với âm thanh xuất hiện ở cửa chính là hai thân ảnh gắt gao dây dưa với nhau, mắt thấy hai người đó sắp đẩy cửa tiến vào trong gian phòng này.

     Ánh mắt Bùi Tranh chợt lạnh lùng, hắn vươn tay về phía giường mang theo Kỳ Trường Ức trốn ở gian nhỏ phía sau giường, cửa phòng lúc này theo tiếng mở ra.

     "Ai u, Vương công tử, ngài sức lực quá lớn, làm cho nhân gia đau quá a ~"

     Âm thanh kiều mị đến tận xương tủy, mà Vương công tử đáng khinh kia cười nói, "Đau? Tiểu tiện nhân ngươi không phải thích ta dùng sức sao, như vậy đau hay không đau? Ân?"

     Kỳ Trường Ức bị Bùi Tranh ôm ở trước ngực, miệng cũng bị bàn tay to của hắn gắt gao che lại, không phát ra được tiếng.

     Bùi Tranh mang theo y chậm rãi đi đến bức tường phía sau giường, hai người trên giường đã sớm thân thiết nóng bỏng, quần áo rơi rụng đầy đất.

     Ngón tay Bùi Tranh nhẹ nhàng gõ vào một khối gạch ở trên tường, mặt tường thế nhưng lặng yên không một tiếng động hở ra một chỗ nhỏ đủ để một người tiến vào, Bùi Tranh lôi kéo Kỳ Trường Ức đi vào bên trong, âm thanh rên rỉ hết đợt này đến đợt khác đều bị chắn bên ngoài tường.

Điện hạ khuynh thànhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ