Chương 49

417 23 2
                                    

Tiểu lâu la run run rẩy rẩy không dám tiến lên, liền bị người phía sau dùng một chân đá tới mép giường.

"Lời lão tử nói ngươi không nghe thấy sao? Còn không nhanh lên đi!"

Tiểu lâu la kia đỡ mép giường bò dậy, người bốn phía đều đang cười vang ầm ĩ, một bộ dáng đang xem kịch hay, đại ca ngồi ở trên ghế cao cách đó không xa, cũng híp mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Không có biện pháp, hắn run rẩy thân mình, bò lên trên giường lớn.

Trong mắt Kỳ Trường Ức tràn đầy sương mù, hô hấp nóng rực ở trên giường lăn qua lộn lại, cổ áo cũng đã tuột xuống dưới xương quai xanh, lộ ra vết cắn rõ ràng ở chỗ xương quai xanh.

Mà tiểu lâu la mới vừa rồi còn mang vẻ mặt sợ hãi, sau khi đưa lưng về phía mọi người, biểu tình trên mặt ngay lập tức đại biến, nhíu mày nhìn tiểu nhân nhi dưới thân.

Xem ra dược hiệu bắt đầu chậm rãi phát tác.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng kia, ghé vào bên tai y thấp giọng nói, "Tiểu điện hạ."

Ý thức Kỳ Trường Ức hết sức mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy một gương mặt xa lạ mà quen thuộc ở phía trên người mình, như thế nào giống Bùi ca ca như vậy a.

Kỳ Trường Ức ủy khuất nhăn lại cái mũi, nhỏ giọng kêu, "Bùi ca ca...."

"Ân, là ta."

Đúng vậy! Tuy rằng trước mắt mơ hồ thấy không rõ mặt, nhưng âm thanh cùng ngữ khí này chính là Bùi ca ca! Hắn tới đón mình sao.

Kỳ Trường Ức duỗi tay ôm lấy cổ hắn, trên người hắn mang khí lạnh thật thoải mái, "Ta thật là khó chịu a, ta có phải hay không sinh bệnh, như thế nào lại cảm thấy nóng như vậy nha?"

Trước mắt người phía trên mang theo tầng mặt nạ da người, người phía dưới mặt nạ không ai khác chính là Bùi Tranh, hắn vào sơn động, giết tiểu lâu la, lột da mặt hắn làm thành mặt nạ dán lên trên mặt của mình.

Sau đó hắn vẫn luôn thật cẩn thận trà trộn trong đám cướp, ngụy trang rất giống và nhân cơ hội tìm cách cứu Kỳ Trường Ức ra.

Thấy người ở trên giường giằng co nơi đó mãi vẫn luôn chậm chạp không có động tĩnh, đại ca kia nóng nảy, không kiên nhẫn thúc giục nói, "Cọ tới cọ lui làm cái gì? Lại chọc lão tử không kiên nhẫn ta liền ném hai người các ngươi ra ngoài cho sói ăn!"

Bùi Chính dùng giọng nhát gan rụt rè trả lời, "Đại, đại ca, tiểu nhân cũng là lần đầu tiên, còn có chút khẩn trương."

Bốn phía cười nói, "Ha ha ha ha, tiểu tử ngươi cũng coi như có phúc khí tốt, lần đầu tiên lại có được một tiểu mỹ nhân như vậy!"

Bùi Tranh vội nói, "Là là là, còn muốn đa tạ đại ca!"

Tầm mắt một lần nữa trở lại tiểu nhân nhi dưới thân, mị nhãn như tơ ánh mắt kích tùng, quần áo nửa kín nửa hở, miệng thơm khẽ nhếch, bộ ngực nhỏ thở dồn dập lúc lên lúc xuống.

Bùi Tranh càng xem sóng ngầm trong đáy mắt càng thêm mãnh liệt, âm thanh ồn ào bên tai giờ phút này biến mất toàn bộ, tất cả những gì hắn có thể nhìn thấy là mỹ nhân kiều diễm động lòng người trước mắt, ngón tay thon dài lướt dọc theo vạt áo màu trắng.

Điện hạ khuynh thànhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ