Chương 50

312 13 1
                                    

     "Còn khó chịu sao?"

     Kỳ Trường Ức lắc đầu, "Không khó chịu."

     Y tựa hồ nghiêm túc nhớ lại, nhưng như thế nào cũng không nhớ lại nổi sự tình tối qua, "Bùi ca ca, những người xấu đó đó bị đánh nên chạy rồi sao? Chúng ta chạy trốn sao?"

     "Ân."

     "Tối hôm qua, tối hôm qua ta chỉ nhớ rõ giống như nghe được giọng của huynh, nhưng ta lại không thấy rõ mặt của huynh, sau đó, cái gì cũng không nhớ rõ."

     "Ân."

     "Bùi ca ca, sao sắc mặt huynh không được tốt lắm, có phải không thoải mái hay không?"

     Vừa nói tay nhỏ vừa vươn ra muốn sờ vào trán Bùi Tranh, lại đột nhiên dừng lại giữa không trung.

     Kỳ Trường Ức dường như nghĩ đến cái gì, chậm rãi rụt tay về, ánh sáng trong mắt cũng ảm đạm xuống.

     "Bùi ca ca, vẫn là kêu Giang thái y tới xem huynh một chút."

     Bùi Tranh biết y suy nghĩ cái gì, "Như thế nào, hiện tại biết tị hiềm? Tối hôm qua ngươi không có như vậy."

     Bùi Tranh thấp giọng nói, "Sự tình thân mật hơn nữa chúng ta cũng đã làm qua, nếu điện hạ đã quên ta có thể giúp ngươi nhớ lại."

     — Chậm rãi thò một tay xuống dưới chăn, thân mình Kỳ Trường Ức đột nhiên cứng đờ, động đậy vài cái, dưới thân truyền tới cảm giác đau nhức khiến y đau đớn rên rỉ.

     Sao, bên trong mông đau quá.

     Kỳ Trường Ức không dám động nữa, hốc mắt đỏ hoe, "Bùi ca ca, hình như ta bị thương."

     Tay Bùi Tranh ở trên người y kiểm tra một hồi, nhíu mày hỏi, "Bị thương chỗ nào?"

     "Ta, ta..... " Kỳ Trường Ức cực kỳ xấu hổ nhỏ giọng nói, "Địa phương đi ngoài đau quá...."

     Bùi Tranh yên lòng, ở dưới chăn vỗ vỗ y, "Không có việc gì."

     Thấy vẻ mặt tiểu nhân nhi vẫn còn lo lắng sợ hãi, Bùi Tranh cuối xuống, ở bên tai y nói điều gì đó, tiểu nhân nhi đã hiểu chút, mặt lập tức đỏ bừng.

     "A? Chúng ta thật sự, làm chuyện như vậy sao? Ta, ta...."

     Bởi vì lúc trước đã tận mắt thấy qua, hơn nữa khi ở trong cung cũng được ma ma dạy dỗ một ít.

      Đôi mắt Kỳ Trường Ức chớp chớp, nước mắt liền chảy xuống, y thoạt nhìn giống như rất là thương tâm, mặc dù thân thể đau nhức nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy.

     Bùi Tranh giúp y lau đi những giọt nước mắt.

     "Ta còn chưa có nhìn thấy phu quân của ta, làm sao có thể cùng Bùi ca ca làm loại sự tình này đâu? Ta có phải hay không không có tư cách đi hòa thân, ta đã, đã......"

     Mắt thấy nước mắt tiểu nhân nhi càng ngày càng nhiều, lúc trước ở trong sơn động y rất sợ hãi, nhưng cũng không có khóc đến thương tâm như vậy.

     Bùi Tranh ôm y vào trong ngực, ôn nhu an ủi, "Hảo, không khóc, ta ở đây, không ai dám làm gì ngươi."

     Kỳ Trường Ức ngẩng đầu, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, "Bùi ca ca, ta, ta không muốn đi hòa thân."

Điện hạ khuynh thànhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ