Phiên ngoại 17

253 6 2
                                    

164, Phiên ngoại Ngôn Tĩnh [ 17 ]....

Không khí trong phòng lại bắt đầu quỷ dị lên, Ngôn Tĩnh nhíu mày nhìn về phía Ngôn Du, quả nhiên nhìn đến trong mắt muội muội hiện lên một tia nghịch ngợm.

Phía trước gọi điện thoại, Ngôn Du liền thường xuyên ngẫu nhiên nói mình là thụ...... Hôm nay lại cứ như vậy trực tiếp kêu tỷ phu, là cố ý đi?

Bàn tay vẫn duy trì tư thế lôi kéo Hạ Kiều Mộc, quay đầu nhìn đến bộ dáng người nọ vẫn luôn cúi đầu, mặt đỏ hồng cơ hồ xấu hổ vô cùng, Ngôn Tĩnh đáy lòng không khỏi nhẹ nhéo, nắm tay Hạ Kiều Mộc nhẹ lay động, lại đối diện với sắc mặt phức tạp của cha mẹ, thở sâu, "Ba, mẹ, tựa như Tiểu Du nói, thích chính là thích ...... Con biết như vậy sẽ làm hai người thương tâm thất vọng, nhưng mà...... con không có biện pháp......"

Ngôn ba ba không nói gì, chính là đánh giá Hạ Kiều Mộc, hồi lâu sau thanh âm thản nhiên hỏi, "Bao lớn?"

Hạ Kiều Mộc ngẩn người, ngẩng đầu vụng trộm nhìn Ngôn ba ba liếc nhìn một cái, thấy ông ấy đang nhìn mình, há mồm vừa tính nói cái gì, bên cạnh Ngôn Tĩnh đã thản nhiên mở miệng, "Hai mươi hai."

"Nhỏ như vậy? Vẫn là học trò đi?" Ngôn mụ mụ lúc này rốt cục đã phục hồi tinh thần lại, nhìn Hạ Kiều Mộc mày nhíu lại, "Tiểu Tĩnh, con bé vẫn là đứa nhỏ."

Sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, tuy rằng biết rõ đối mặt với cha mẹ Ngôn Tĩnh không dễ dàng qua cửa như vậy, nhưng bị trực tiếp nhắc tới không phải giới tính mà là tuổi tác, ngược lại làm cho Hạ Kiều Mộc chân tay luống cuống lên.

Thế nhưng, là mình nói muốn bảo vệ Ngôn Tĩnh, là mình nói muốn cùng Ngôn Tĩnh đối mặt với cha mẹ, cũng là mình nói sẽ cùng Ngôn Tĩnh chiếu cố tốt cha mẹ nàng, giờ khắc này, mình làm sao lại có thể yếu đuối không dám mở miệng như vậy. Hạ Kiều Mộc một tay đang buông thõng tại bên người nắm thành quyền, thở sâu, "Thúc thúc a di, con......".

"Là học trò của con ?" Ngôn ba ba căn bản không cho Hạ Kiều Mộc thời gian nói chuyện, ánh mắt sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm Ngôn Tĩnh.

Ngôn Tĩnh trầm mặc một lát, thở ra một hơi, "Đúng vậy."

Một bên Ngôn Du nuốt nuốt nước bọt, hiển nhiên đối với tình huống trước mắt có chút bất mãn, trực tiếp chạy đến bên người mẫu thân mình ngồi xuống, "Nga...... Tuổi còn nhỏ lại không có gì...... Con cũng tuổi còn nhỏ nha......".

Đang bởi vì chuyện của con gái lớn tâm thần hỗn độn, Ngôn mụ mụ chợt nghe Ngôn Du nói, mạnh mẽ phiên cái xem thường, "Con còn nhỏ? Con đều đã hai mươi sáu tuổi."

"Mẹ cùng tỷ tỷ còn không phải cứ nói con là tiểu hài tử......" Sở Nguyệt Xuất cũng đi theo ngồi xuống, đang định làm cho Ngôn Du đừng nói lung tung, Ngôn Du dĩ nhiên mở miệng, "Còn có Sở lão sư......".

Dừng một chút, lại có chút tâm không cam lòng không nguyện, "Hạ Kiều Mộc so với con còn thành thục hơn......".

"Phốc xuy......"

Nghe đến đây, Ngôn mụ mụ nguyên bản còn phụng phịu lập tức bật cười, vươn ngón trỏ chỉ cái ót của nàng, "Con nhưng thật ra có tự mình hiểu lấy."

[BHTT] [Hoàn] [Edited] Hữu Ương Lưỡng Song - Bằng Y Úy NgãNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ