Chương 122-123

1.9K 54 12
                                    


122, chương thứ một trăm hai mươi hai . . .

"Cha..." Ngôn Tĩnh không rõ vì cái gì cha mình có thể tự tin như thế, nhíu lại mi, vẫn là cố gắng biện giải, nhưng Ngôn ba ba căn bản không để cho nàng có cơ hội, "Hai đứa các con là con gái của ta, ta có thể không biết sao?"

Ngôn Tĩnh giật mình, Ngôn ba ba lại tiếp tục nói, "Sau khi muội muội con đi Mĩ Quốc, con xem con đi, bộ dáng giống cái gì!"

"Con..." Ngôn Tĩnh há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, Ngôn ba ba liếc nàng một cái tiếp tục nói, "Liền như tính tình này của con, ta có thể không biết sao? Con giống hệt như mẹ của con vậy,  đứa hỗn trướng kia nếu không ai chiếu cố nó, làm như nó sẽ chết đến nơi không bằng."

Hừ lạnh một tiếng, Ngôn ba ba bưng ly trà trên bàn lên, "Đoạn thời gian trước trông con bình tĩnh hơn là vì nha đầu kia đi đã lâu, nên không cần lo lắng à? Ta xem không phải thế đâu..."

Cắn môi, Ngôn Tĩnh không nghĩ tới cha mình chỉ dựa vào phản ứng của mình liền có thể đoán ra hết thảy, ngón tay vặn lên đệm sô pha nửa ngày không biết nói cái gì cho phải.

"Không phải là bởi vì nha đầu kia đi được lâu, mà là bởi vì có người chiếu cố nó... Hai đứa con từ nhỏ đến lớn đều là dính chặt một khối, có thể làm cho con yên tâm như vậy, trừ bỏ Sở Nguyệt Xuất lần trước đến gặp chúng ta thì còn có thể là ai?" Uống ngụm trà, Ngôn ba ba lại tiếp tục nói, "Đừng tưởng rằng các con lần trước làm trò ở trước mặt ta mà lầm ta đoán không ra, có thể làm cho đồ khốn kia nghe lời như vậy, ta cũng không tin chỉ là đồng sự đơn giản vậy... Hơn nữa, sau chuyện kia, hừ..."

Đối mặt với lời nói của phụ thân quá sắc bén, Ngôn Tĩnh cúi đầu, chờ hồi lâu mới nói, "Cha, vậy ngài..."

"Ta nói , ta quản không nổi đứa khốn kia..." Đem chén trà buông, Ngôn ba ba lại nặng nề hừ một tiếng, "Xú nha đầu từ nhỏ đến lớn đều không nghe lời ta, ta quản nó thích ai chứ!"

"Cha..." Ngôn Tĩnh mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt ngạo kiều của phụ thân, có chút khó tin.

Những lời này, rõ ràng chính là đang nói sẽ không ngăn cản Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất ở chung một chỗ nữa.

"Còn con nữa..." Ngón tay Ngôn ba ba vuốt ve chén trà, "Ta hỏi con, có phải con cũng có người thích hay không?"

"Con..." Chuyện trong lòng vẫn luôn lo lắng nhất hôm nay lại bị phụ thân trạc phá, Ngôn Tĩnh nhất thời có chút hốt hoảng, lại nghe đến phụ thân chợt hỏi mình như vậy, hơn nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần.

"Con chính là đại nữ nhi ta đắc ý nhất." Ngôn ba ba đứng lên, đem tờ báo buông, "Đừng làm cho ta thất vọng, đều đã thế kỷ hai mươi mốt, cũng đừng đem ta trở thành lão cũ kỹ."

Nhìn thấy thân ảnh phụ thân ung dung trở về phòng, Ngôn Tĩnh nhất thời có chút xuất thần.

Ba ba nói những lời này là có ý gì?

Đừng làm cho ông thất vọng? Đừng coi ông thành lão cũ kỹ?

Một mình ngồi ở trong phòng khách, Ngôn Tĩnh xuất thần nửa ngày cũng chưa nghĩ ra cái gì, cuối cùng chỉ thở dài, đứng dậy cũng trở về gian phòng của mình.

[BHTT] [Hoàn] [Edited] Hữu Ương Lưỡng Song - Bằng Y Úy NgãNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ