Chương 11. (Hồi tưởng) Chép phạt "01".

40 5 2
                                    

Lưu Khải Hoan trông thấy Vương Nhất Bác và Vu Bân thì dừng lại. Anh nhìn các võ sinh đang tập luyện nói:
- Mọi người tiếp tục tập nhé, hai người một nhóm đấu với nhau, lát tôi kiểm tra.

Các võ sinh:
- Vâng, sư huynh.

Lưu Khải Hoan gật đầu rồi đi ra chỗ hai chàng trai:
- Hai em tới rồi.

Vu Bân:
- Sư huynh.

Lưu Khải Hoan:
- Ừm.

Vương Nhất Bác:
- Em bảo cậu ấy qua đây hỗ trợ anh.

Lưu Khải Hoan mỉm cười:
- Đúng lúc lắm, anh đang chuẩn bị cho các võ sinh thi đấu thử đợt một, cậu đến giúp anh hướng dẫn họ nhé.

Vu Bân cười tươi:
- Vâng ạ.

Lưu Khải Hoan nhìn Vương Nhất Bác:
- Hôm nay em không tập sao?

Vương Nhất Bác:
- Chiều em tập, em còn chút việc cần làm trong sáng nay.

Lưu Khải Hoan gật đầu:
- Ừm, vậy em làm đi, trưa qua đây ăn cơm với anh.

Vương Nhất Bác:
- Vâng.

Rồi cậu nhìn sang Vu Bân:
- Cậu ở đây nhé, tôi về bên nhà.

Vu Bân gật đầu:
- Ừ !

Lưu Khải Hoan nhìn theo bóng dáng em trai, lúc nào cũng cảm thấy cậu rất cô độc. Anh cùng Vu Bân đi vào trong, tới nơi anh nhìn sang cậu hỏi:
- Tiểu Bác ở trường dạo này thế nào?

Vu Bân bỏ ba lô sang một bên, bắt đầu khởi động:
- Cũng thú vị lắm sư huynh.

Lưu Khải Hoan:
- Thú vị?

Vu Bân cười kể cho anh nghe về thầy giáo mới, về chuyện xảy ra và cả chuyện cậu đồng ý chép phạt. Lưu Khải Hoan nghe xong có phần ngạc nhiên:
- Thầy dạy của các em cũng lợi hại đấy nhỉ? Cậu ta bao nhiêu tuổi?

Vu Bân:
- Thầy Tiêu lớn hơn bọn em 6 tuổi.

Lưu Khải Hoan gật gù cười vui:
- Nếu có người điều khiển được tiểu Bác anh nhất định sẽ đến hậu tạ.

Vu Bân cũng cười vui vẻ:
- Khi ấy chúng ta có khi mở tiệc ăn mừng lớn. Con ngựa bất kham mà chịu để ai đó lồng dây cương khống chế thì cũng là sự kiện đáng mừng.

Lưu Khải Hoan:
- Ha ha, nói vui vậy thôi, nếu quả thực tiểu Bác có thể vì ai đó mà vui vẻ thì anh sẽ rất vui mừng. Thằng bé cô độc lâu quá rồi.

Vu Bân:
- Vâng.

**********

Vương Nhất Bác về đến nhà thì lên phòng luôn. Cậu lôi tập giấy ra và tiếp tục ngồi viết "Lễ tắc", lúc này trong lòng cậu tĩnh lặng. Cậu không biết tại sao mình lại viết nữa, lại còn viết rất gọn gàng. Khuôn mặt yên lặng như mặt hồ không có gió.

Đến trưa Vương Nhất Bác mới dừng lại, vươn vai, cảm thấy cánh tay mỏi dừ. Cậu đã chép được hai phần ba rồi, còn lại mai chủ nhật ở nhà cậu chép nốt.

Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ trên tay, đã đến giờ hẹn với anh trai nên đứng dậy lấy chiếc túi đeo chéo và chiếc ván trượt đi ra khỏi phòng.

**********

Phía bên nhà Tiêu Chiến, bà Tiêu mang cho anh cốc nước cam:
- Chiến Chiến, con nghỉ tay uống nước đi. Bà thấy con chép bài này rất nhiều lần rồi, sao cứ viết đi viết lại thế?

Tiêu Chiến nhận cốc nước từ tay bà mỉm cười:
- Hôm qua, con đã phạt một bạn sinh viên chép phạt 100 lần bài "Lễ tắc" nên giờ con cũng chép theo cậu ấy.

Bà Tiêu vuốt mái tóc mềm của cháu trai:
- Con thật là...phạt học sinh rồi cũng tự phạt chính mình. Nếu như vậy sao không yêu cầu cậu ta chép ít đi như vậy con cũng đâu phải chép nhiều.

Tiêu Chiến:
- Bạn học đó rất đặc biệt bà ạ. Con chỉ muốn để tâm trí của cậu ấy được nghỉ ngơi, không nghĩ đến những ưu phiền khác.

Bà Tiêu:
- Sao con lại nghĩ cậu ta có chuyện ưu phiền?

Tiêu Chiến cười nhìn vào cốc nước cam vàng óng:
- Hành động nổi loạn chứng tỏ tâm không yên. Bạn học đó có thành tích học tập khá ổn, nếu có thể tập trung thì sau này sẽ đạt kết quả tốt.

Bà Tiêu:
- Nhưng liệu bạn học đó có chịu chép phạt không?

Tiêu Chiến nhìn ra cửa sổ, mùa này lá vàng đang bắt đầu trút xuống, anh tự tin nói:
- Cậu ấy nhất định sẽ chép.

Bà Tiêu nhìn cháu trai, mỉm cười. Chiến Chiến của bà lúc nào cũng muốn nghĩ cho người khác.

**********

Tiêu Chiến sau khi chép được hai phần ba số lượng qui định, anh vươn vai rồi đứng dậy, tự nhiên muốn đi bộ ra hồ dạo một vòng.

Tiêu Chiến khoác thêm chiếc áo sơ mi ra ngoài áo phông, anh xuống nhà nhìn thấy bà thì nói:
- Con ra hồ đi dạo một lúc cho thoáng nhé bà?

Bà Tiêu:
- Ừ, con liệu đi rồi về ăn cơm.

Tiêu Chiến:
- Vâng.

Hồ không ở xa nhà anh lắm, bởi nước hồ luôn xanh ngắt nên từ xưa đã được gọi với cái tên là hồ Lục Thủy. Tiêu Chiến xỏ tay túi quần đi dọc ven hồ, cây bên hồ trút lá vàng cả lối đi, rất đẹp.

Tiêu Chiến lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc khi lá vừa rời cành là đà bay xuống, miệng khẽ cười:
- Mùa thu thật đẹp.

[Vương Tiêu] Hạnh Phúc Không Ở Cuối Con ĐườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ