Chương 18. (Hồi tưởng) Bỏ xe cho cậu.

29 5 0
                                    

Tan học. Tiêu Chiến dắt xe đạp ra và lần nữa lại phát hiện hai lốp xe xẹp lép. Anh cau mày, chiều tối anh có buổi dạy gia sư.

Tiêu Chiến dắt xe ra khỏi trường và đi thật nhanh. Còi xe môtô bên tai inh ỏi, Tiêu Chiến quay ra, Vương Nhất Bác lái xe chậm chạp đi dưới lòng đường:
- Lão sư, thầy có cần đi nhờ không?

Tiêu Chiến đang vội nên không buồn tiếp chuyện cậu. Vương Nhất Bác dựng xe rồi đi tới gần anh, tay kéo yên xe lại. Tiêu Chiến bực mình nhìn cậu:
- Chọc phá tôi cậu hả hê lắm phải không? Cậu nghĩ ai cũng rảnh rỗi để đi theo mấy trò trẻ con của cậu à?

Vương Nhất Bác hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên anh gắt lên với cậu. Vương Nhất Bác nói:
- Lên xe, tôi đưa thầy về.

Tiêu Chiến giật mạnh xe đạp của mình ra:
- Không cần.

Vương Nhất Bác nhíu mày:
- Thầy tức giận sao?

Tiêu Chiến:
- Tức giận với một đứa trẻ là hành động thừa, cậu không muốn trưởng thành thì tôi cũng hết cách.

Xong anh dắt xe đi tiếp. Vương Nhất Bác bị anh coi là trẻ con thì không vui. Cậu lần nữa kéo xe của anh lại:
- Chúng ta nói chuyện đã.

Tiêu Chiến dừng chân:
- Tôi còn việc phải làm, không có thời gian tán ngẫu với cậu.

Nói rồi anh đi thẳng. Vương Nhất Bác lấy xe lái chậm song song với anh:
- Lão sư định đi đâu?

Tiêu Chiến thấy mình không thoát được cái đuôi này nên nói trống không:
- Dạy gia sư.

Vương Nhất Bác:
- Vậy để tôi đưa thầy đi.

Tiêu Chiến:
- Không cần, cậu đi đi, đừng ở đây làm phiền tôi.

Vương Nhất Bác lao xe lên vỉa hè chặn ngang trước mặt anh:
- Lên xe tôi đưa đi.

Tiêu Chiến:
- Tôi không muốn phiền người khác, nhất là cậu.

Vương Nhất Bác:
- Tại sao?

Tiêu Chiến:
- Vì cậu rất phiền.

Anh thấy cậu không muốn cho mình đi thì dựng xe lại, nhìn cậu nói:
- Nếu cậu muốn cản trở tôi dắt xe vậy thì xe đây, cậu tùy ý làm gì thì làm. Tôi rất bận, không có thời gian giằng co với cậu.

Tiêu Chiến nói xong thì bỏ lại xe cho Vương Nhất Bác, anh xuống đường nhanh chóng vẫy taxi mà đi mất.

Vương Nhất Bác nhìn chiếc xe đạp thì ngẩn ra, đứng tần ngần một lúc cậu quyết định vừa lái mô tô vừa dắt xe đạp của anh về Võ Lâm Đường.

**********

Vương Nhất Bác vừa bơm lại xe cho Tiêu Chiến xong thì Kỷ Lý đến:
- Sư huynh.

Vương Nhất Bác nhìn cậu:
- Ừm, đến rồi à? Lại đây ngồi đi.

Kỷ Lý đi theo Vương Nhất Bác ra chỗ bàn đá nhỏ kê ngay bên ngoài Tĩnh Thất. Vương Nhất Bác đưa cho cậu một tấm ảnh:
- Cậu tìm hiểu về người này giúp tôi.

Kỷ Lý cầm tấm ảnh, người trong ảnh rất đẹp, cậu nhìn Vương Nhất Bác:
- Sư huynh, người này là ai vậy?

Vương Nhất Bác:
- Thầy giáo dạy toán của tôi, tôi muốn biết mọi điều liên quan đến người này.

Kỷ Lý:
- Vâng.

Nói xong cậu đứng dậy xin phép đi về ký túc xá. Vương Nhất Bác dựng gọn xe của anh dưới hiên Tĩnh Thất rồi đi sang Hàn Thất gặp anh trai.

**********

Tiêu Chiến dạy gia sư xong thì bắt taxi về nhà. Bà Tiêu ngồi ngoài hiên, thấy cháu không đi xe đạp liền hỏi:
- Xe đâu mà con đi bộ thế?

Tiêu Chiến:
- Xe con bị hết hơi nên con để ở trường rồi ạ.

Bà Tiêu:
- Vậy à? Xe đó thời gian này hay gặp sự cố, hay bà mua chiếc khác cho con?

Tiêu Chiến mỉm cười đến ôm vai bà đi vào trong nhà:
- Không cần đâu ạ, con bơm lên là lại đi được rồi. Sao trời lạnh bà không ngồi trong nhà cho ấm lại ngồi ngoài hiên làm gì?

Bà Tiêu:
- Bà chờ con về, thôi rửa tay rồi vào ăn cơm.

Tiêu Chiến:
- Vâng.

**********

Tiêu Chiến tắm xong thì ngồi vào bàn, lôi giáo án ra để soạn bài cho buổi dạy sau. Anh viết được giữa chừng thì dừng tay, lại nghĩ đến cậu, một tháng qua cậu không phá anh, hôm nay tự dưng lại dở chứng. Rồi lại nghĩ đến xe đạp của mình, lẽ ra lúc đó anh không nên vứt xe cho cậu, ai biết cậu ta sẽ ném xe của anh xuống sông hay quẳng chỗ nào chứ? Tiêu Chiến thở ra một tiếng rồi lại tiếp tục soạn giáo án.

[Vương Tiêu] Hạnh Phúc Không Ở Cuối Con ĐườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ