Chương 24. (Hồi tưởng) Đến nhà.

37 5 2
                                    

Vậy là từ sau hôm đó Vương Nhất Bác luôn dõi mắt theo Tiêu Chiến, nhất cử nhất động của anh đều được cậu thu vào tầm mắt.

Tiêu Chiến nhiều lúc thấy rất phiền, anh thậm chí còn phải gắt lên với cậu:
- Tôi có phải trẻ con đâu, cậu đừng có kè kè bên tôi như bảo mẫu thế chứ?

Lúc đó Vương Nhất Bác chỉ nói:
- Tôi không thích ánh mắt các giáo viên nữ và các nữ sinh nhìn lão sư.

Tiêu Chiến chỉ biết ngán ngẩm bỏ đi.

**********

Vu Bân gác kiếm tre lên giá, với tay lấy khăn lau mồ hôi rồi nhìn Vương Nhất Bác:
- Lão đại, cậu với thầy Tiêu là như thế nào vậy?

Tống Kế Dương và Vương Hạo Hiên nghe thấy Vu Bân hỏi Vương Nhất Bác thì cũng ngồi xuống chờ nghe câu trả lời.

Vương Nhất Bác tháo găng tay ra, nhìn bạn:
- Sao lại hỏi thế?

Vu Bân:
- Cậu không xem trên diễn đàn sinh viên của trường đang xì xào rằng cậu cảm nắng thầy Tiêu à?

Vương Nhất Bác:
- Diễn đàn?

Tống Kế Dương:
- Đừng nói cậu chưa bao giờ vào diễn đàn nhé.

Vương Nhất Bác hời hợt:
- Tôi vào làm gì?

Vương Hạo Hiên:
- Thằng này...

Vu Bân lấy điện thoại mở ra cho cậu xem, Vương Nhất Bác cầm lấy, đọc lướt qua rồi đưa trả máy cho bạn:
- Họ nói đúng đấy.

Cả ba cậu bạn đều kinh ngạc. Vu Bân nhìn Vương Nhất Bác:
- Cậu...là thật à? Cậu thích thầy Tiêu thật hả?

Vương Nhất Bác gật đầu:
- Thích thì sao?

Vương Hạo Hiên.
- Tảng băng Vương Nhất Bác mà cũng có ngày tan chảy ư?

Vu Bân:
- Từ khi nào?

Vương Nhất Bác:
- Lần đầu tiên.

Cả bọn lại được phen há hốc mồm:
- Cái gì? Lần đầu tiên???

Tống Kế Dương:
- Không thể nào? Nếu cậu thích thầy Tiêu thì tại sao lại gây chuyện chọc phá thầy ấy?

Vu Bân:
- Phải, còn có lần làm thầy bị ngã rách cả tay chảy bao nhiêu máu.

Vương Nhất Bác bất ngờ:
- Chảy máu sao?

Vu Bân gật đầu:
- Đúng, nhưng thầy bảo không sao và dặn tôi không được nói với cậu.

Vương Nhất Bác gắt lên:
- Lão sư bảo không nói thì cậu cũng không nói hả?

Vu Bân mặt đần ra:
- Thằng này, rõ ràng tự mình gây ra còn định mắng người khác.

Vương Hạo Hiên cũng gật gù:
- Vậy chắc cậu cũng không biết mỗi lần phạt cậu làm việc gì thì thầy Tiêu cũng phạt mình y như vậy.

Vương Nhất Bác nghĩ lại, quả đúng như thế, nào là lau phòng kính, dọn phòng thể chất, quét lá khô sân trường,...chưa bao giờ Tiêu Chiến để cậu làm một mình.

Vương Nhất Bác đứng lên ra bàn lấy chìa khóa xe rồi nói:
- Các cậu dọn dẹp ở đây xong thì về nhé, tôi đi có việc.

Ba người trong phòng chưa kịp nói gì thì Vương Nhất Bác đã đi ra đến ngoài sân.

Tống Kế Dương nhìn hai bạn:
- Hai cậu đoán xem, thằng ngốc này sẽ đi đâu?

Vương Hạo Hiên:
- Không cần nói cũng biết, chắc chắn cậu ta đến chỗ thầy Tiêu rồi.

Vu Bân:
- Có vẻ như lão đại rất nghiêm túc với thầy Tiêu.

Tống Kế Dương:
- Nếu cậu ấy thực sự vì ai đó mà thay đổi thì tôi sẽ ủng hộ.

Vu Bân:
- Chỉ sợ phía mẹ lão đại thôi, bà ấy liệu có để yên?

Vương Hạo Hiên:
- Bà ấy trước giờ có khi nào nhìn cậu ấy tử tế đâu, tôi nghĩ chắc bà ấy cũng không thèm để tâm.

Vu Bân trầm lặng ngẫm nghĩ, con đường này Vương Nhất Bác đi liệu có được suôn sẻ?

**********

Vương Nhất Bác đến nhà Tiêu Chiến khi trời bắt đầu nhá nhem tối. Cậu đưa tay bấm chuông, bên trong một người đàn bà phúc hậu ra mở cửa. Vương Nhất Bác nhìn thấy bà thì cúi chào. Bà Tiêu nhìn khách lạ liền hỏi:
- Cậu hỏi ai?

Vương Nhất Bác:
- Cháu chào bà, cháu là học trò của thầy Tiêu, xin hỏi thầy có nhà không ạ?

Bà Tiêu mở rộng cổng:
- Cậu vào nhà đi, Chiến Chiến đi dạy gia sư chưa về, chắc tầm ba mươi phút nữa thằng bé về đến nơi.

Vương Nhất Bác dắt xe vào sân. Bà Tiêu chỉ bộ bàn ghế nhỏ kê ngoài hiên:
- Cậu ngồi đây để tôi lấy trà cho cậu.

Vương Nhất Bác nắm tay bà Tiêu để bà ngồi xuống ghế:
- Không cần đâu ạ, cháu ngồi chơi được rồi.

Bà Tiêu lúc này mới quan sát kỹ Vương Nhất Bác, ấn tượng rất tốt, da trắng như con gái, môi đỏ, gương mặt sáng sủa, nhìn rất trẻ con, giống học sinh cấp ba hơn là sinh viên đại học. Bà Tiêu mỉm cười:
- Cậu bé này rất xinh trai, cháu tên là gì?

Vương Nhất Bác cười nói:
- Cháu tên Vương Nhất Bác ạ, bà cứ gọi cháu là tiểu Bác như ở nhà ba cháu vẫn gọi.

Bà Tiêu gật đầu:
- Ừ, tiểu Bác. Chờ lát Chiến Chiến về cháu ở đây ăn cơm với bà và Chiến Chiến nhé.

Vương Nhất Bác mở cờ trong bụng, không ngờ lần đầu đến nhà anh lại được mời ở lại ăn cơm. Vương Nhất Bác cười tươi:
- Vâng ạ.

Bà Tiêu vui vẻ cười, đây là lần đầu tiên có học trò của Tiêu Chiến đến tận nhà chơi. Bình thường anh chỉ gặp gỡ học trò ở trên lớp, chưa từng mời bất kì ai về nhà. Không phải vì anh mặc cảm gia cảnh bình dân, mà với anh phải là người quan trọng anh mới đưa về ra mắt bà.

[Vương Tiêu] Hạnh Phúc Không Ở Cuối Con ĐườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ