"Jungkook..."
Dạo này bởi vì tác dụng phụ của thuốc điều trị bệnh cũng như việc tổn thương cơ thể bên trong, Jungkook khó có thể ngủ vào lúc tối. Trong suốt ba ngày điều trị ở bệnh viện, vào những đêm giật mình thức giấc, em đều thấy Jungkook lặng lẽ nằm nhìn em, hoặc không thì sẽ xem lại tình hình công ty thông qua máy tính, cũng như viết thứ gì đó, hắn không ngủ đủ giấc một chút nào. Có lẽ nó cũng là lý do Banny chập chờn, không thể yên tâm mà ngủ thiếp đi khi hắn vẫn còn thức, mặc dù người kia cứ nói rằng không sao đâu, em hãy cứ ngủ đi, không có gì để lo cho hắn.
Nhưng khi em giật mình tỉnh dậy, lại thấy đồng hồ điểm ba giờ sáng, nhưng Jungkook vẫn chưa ngủ. Hắn ngồi lặng bên chiếc ghế được đặt trong phòng chờ, tay cầm mấy tập tài liệu mà Soobin đưa, người kia suy nghĩ điều gì đó, lâu lâu lại hát ra mấy câu hát quen thuộc. Khi Banny tỉnh dậy đi đến níu lấy áo hắn, người kia lại thốt ra:
"Banny...bé con không ngủ được sao?"
"Jungkook ngủ với em....sao anh thức hoài vậy...anh thức em cũng không ngủ được..."
"Anh không sao đâu mà...thương bé con của anh quá... Em mệt cả ngày vì anh rồi, lúc này vì anh mà không ngủ được nữa.."
"Mệt gì chứ...anh là người bệnh mà! Anh không ngủ được như thế này em mới lo đó! Anh đã đi đứng chững lại được đâu!"
Nhìn Banny dẫu môi lên, vẻ mặt lo lắng buồn bực vì mình, nhưng Jungkook chỉ nhìn em cười trông rất ngốc.
Người đàn ông này thật sự lúc thì ranh ma, lúc thì ngây ngốc kiểu gì ấy!
Vì sao lại nói hắn ngốc ư?
Rõ ràng bản thân đau ốm không nói, nhưng khi sáng sớm tỉnh dậy, hắn luôn tự mình rời giường để uống thuốc hay đi vệ sinh, không bao giờ gọi em dậy. Jungkook thà để bản thân bị ngã trong phòng tắm còn hơn là đánh thức Banny. Đến khi Banny khóc òa lên nhìn trán Jungkook sưng một cục bự chảng, Jungkook mới biết Banny sợ mình bị thương đến thế nào, từ đó mới không tự tiện đi lại khi không có em.
Tuy nhiên, có những buổi sáng khi Banny thức dậy, lại chẳng thấy Jungkook đâu. Tim em như hụt một nhịp, người kia hoang mang đi khắp phòng rồi chạy cả một hành lang dài tìm hắn. Cuối cùng, Banny lại thấy Jungkook đang đứng ở căn tin mua bánh và đồ ăn sáng cho em, khi em vốn định chạy lại mắng hắn vì hắn đã làm em khiếp vía, thì người kia lại khập khiễng bước đến đưa đồ ăn cho em rồi bảo bánh này ngon lắm, Banny chắc hẳn rất thích.
"Trời ạ, bệnh nhân này đã đứng xếp hàng đợi cả buổi để mua bánh cho cô bé đấy, tôi còn tưởng cậu ấy thích ăn cái bánh đó đến cỡ nào mới kiên trì đứng đợi tới lượt mình chứ! Đứng đợi hơn hai mươi phút rồi còn gì, bệnh nhân ở đây thì đông."
Ngay khi bà lão đứng sau Jungkook thốt lên, Banny có muốn mắng Jungkook em cũng chẳng thể thốt thành lời nữa.
Nhìn Banny ứa nước mắt nhìn mình, Jungkook làm ra vẻ bản thân ổn, hắn đem bánh đút cho em, để bé con của hắn ngậm ngùi nhai nhai miếng bánh ngọt ngào mà cũng có sự nghẹn ngào kia.